Editor: Thanh Việt
Đêm khuya, lúc Tiên Y đang mơ màng ngủ, còn hoài niệm gương mặt của người kia trong mơ tự dưng lại cảm thấy phía sau như có ai đang nhìn thẳng vào mình. Ánh mắt đó làm nàng không thể ngủ yên bình tiếp được nữa, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, da đầu tê dại, vài lần cố ép bản thân ngủ say tiếp cũng không được. Rơi vào đường cùng, Tiên Y đành mệt mỏi mở mắt ra, lật người lại, nặng nề kéo màn ra, không ngờ lại bị người đang đứng bên cạnh giường hù đến chết đi sống lại, nàng lập tức ngồi dậy.
“Ngươi tỉnh rồi?” Mái tóc hiếm khi không được chải thẳng mà rối lung tung trên vai, một thân vải bông trong đêm đầu xuân nhìn thật đơn bạc. Bởi vì trong phòng không đốt nến, Tiên Y không nhìn rõ vẻ mặt của hắn, cảm thấy cả người hắn như bị bóng đêm bao trùm, chỉ có cặp mắt kia sáng đến dọa người.
Tiên Y quấn chặt chăn theo bản năng, tuy nàng không có thói quen ngủ lộ yếm, nàng đã ở nơi này mấy năm nhưng mặc nội y gặp người cũng không ổn, huống chi người đó còn là một nam nhân.
“Ngươi đi cùng ta.” Thiếu niên đó như không thấy bộ dáng phòng bị của Tiên Y, trực tiếp tiến lên.
Tiên Y vốn muốn trốn hoặc lấy ngoại sam mặc vào, nhưng không nghĩ rằng Kim Phong Hoa lấy ngoại sam của hắn xuống, trực tiếp bọc Tiên Y lại bế lên. Hắn bế nàng như bế một tấm vải nhung, nhẹ nhàng lướt qua cửa sổ và mấy nóc nhà. Lúc này Tiên Y mới phát hiện bên ngoài đang có mưa phùn, không khí tràn đầy ẩm ướt, giọt mưa lạnh băng làm nàng không nhịn được co người lại, nỗi thẹn thùng vì đang mặc nội y cũng tan đi. Nàng không nhịn được tự giễu, kiếp trước nàng cũng chẳng phải con gái nhà lành, tới nơi này vài năm lại còn biết thẹn, có thể thấy do sống quá thuận lợi mà đã “hoàn lương”.
Kim Phong Hoa ôm Tiên Y chạy nhanh, mới nhảy vài lần đã đến được một tiểu viện hẻo lánh. Tiên Y mở to hai mắt cẩn thận đánh giá rồi mới thấy rõ sân quen thuộc này ở trong đêm đen, đây chính là viện Hàn di nương. Tiên Y hơi kinh ngạc, nhưng hắn đến nơi này cũng hợp lẽ thường tình, nhưng không hiểu sao lại đưa mình theo, nàng cảm giác não mình như không đủ dùng.
Tiên Y còn chưa kịp nghĩ nhiều đã bị Kim Phong Hoa ôm vào bên trong, mùi thuốc nồng nặc trong mành xộc thẳng vào mũi nàng. Tiên Y liên tục nhịn mới ngăn mình không nhăn mũi, nàng hơi cúi đầu, làm bộ thẹn thùng rồi dùng ngoại sam che mũi và miệng lại. Trong nội thất đang đốt than, ấm áp hơn bên ngoài nhiều, như vậy có thể thấy một trận rung cây của Đại phu nhân cũng có chút tác dụng, trong một thời gian đám ác nô chắc sẽ không dám tới đây.
“Thiếu gia.”
Trong phòng lúc này còn có người khác, lòng Tiên Y nảy lên, không tự chủ được ngẩng đầu nhìn. Dưới ánh sáng mờ nhạt, một thiếu nữ đang đứng bên giường, hình như nhìn hơi quen.
Kim Phong Hoa không để ý đến người đó, chỉ lo ôm Tiên Y đi đến bên giường, màn che cũ nát trên giường đã được đổi mới, chăn bông cũng là đồ mới, nhưng người trong chăn lại có làn da vàng vọt như nến, một dáng vẻ suy yếu. Tiên Y xấu hổ cười với người đó, nhưng không thể hành lễ, đành gật đầu nói: “Nô tỳ thỉnh an Hàn di nương.”
Hàn di nương trên giường cũng bị nhi tử làm hồ đồ không hiểu, nhưng đến khi nhìn rõ cô nương trong lòng hắn, sắc mặt lại thay đổi nói: “Hoa Nhi, con là…”
“Không phải nương nói muốn gặp nhi tức một lần sao? Nàng ấy đây.” Kim Phong Hoa nói dối cũng không chớp mắt, tuy Tiên Y kinh ngạc ngây ngẩn nhưng cũng không dám biểu lộ ra ngoài, sợ làm hỏng tính toán của Kim Phong Hoa. Hiện giờ mạng của nàng và mẫu thân đều bị hắn nắm trong tay, đừng nói là làm thê tử, cho dù làm nô tỳ cho hắn suốt đời nàng cũng phải làm.
“Khụ khụ khụ… Làm càn.” Hàn di nương xua tay, ho khan một lúc mới dừng được, nói tiếp: “Nương nói vậy nên ngươi tuỳ tiện tìm một nữ tử đến cho nương sao? Tuy Tiên Tiên không tồi, nhưng người ta đã có hôn ước, sao con có thể…”
“Nương, là Đại phu nhân cho phép.” Kim Phong Hoa ắt tự có cách: “Vốn dĩ Tiên Tiên định gả cho quản sự ngoại viện, nhưng cha nói con đã lớn, Đại thiếu gia cũng sắp đón dâu, sợ rằng không đủ viện nên muốn chúng ta dọn ra ở riêng, về huyện Lâm Thanh sống. Nhưng con chưa thành thân, Đại phu nhân muốn tìm cho con một người, nghĩ tới nghĩ lui quyết định là Tiên Tiên, dù sao bên kia cũng chưa đưa lễ qua.”
Hàn di nương hơi há miệng, nước mắt chảy xuống từ khoé mi, không phải không có chuyện thiếu gia cưới nô tỳ, dòng thứ ở Phái quốc vốn đã có thân phận thấp, trưởng mẫu muốn tìm nương tử thì cho một nha đầu là xong, lúc ra khỏi phủ cũng không được nhạc phụ nào chống lưng, càng không liên luỵ thông gia phiền toái. Việc thiếu gia phải lấy một nha đầu vẫn là việc mất mặt, nhưng lấy tính tình của Đại phu nhân cũng khó nói bà ta có thể làm được chuyện này hay không. Ở một phương diện nào đó, đây là một cách vũ nhục.
“Nương khóc gì, Tiên Tiên không tốt sao?” Kim Phong Hoa đặt Tiên Y lên mép giường, ngoại sam hơi hở ra làm người ta nhìn thấy rõ nội y bên trong.
Vì thế, tất nhiên Hàn di nương cũng nhìn thấy.
Hàn di nương thấy vậy đã tin tưởng nhi tử và Tiên Y có tư tình, tuy than thở trong lòng nhưng cuối cùng cũng có hy vọng, bà không khỏi thở nhẹ ra, khó khăn cầm tay Tiên Y. Tiên Y nào dám giật lại, chỉ cố gắng nắm tay bà, còn phải cười an ủi: “Tất cả đều sẽ tốt, xin di nương an tâm.”
“Ngươi là một đứa nhỏ ngoan, nương ngươi cũng là người tốt.” Hàn di nương vẫn không thoải mái trong lòng về việc nhi tử mình phải cưới một nô tỳ, nhưng ngẫm lại lúc đầu bà là thê sau lại thành tiểu thiếp, chưa có gì chưa trải nghiệm qua, vả lại Trần ma ma vẫn luôn chiếu cố bà. Ngần ấy năm Đại phu nhân rất ít dùng thủ đoạn đối phó tiểu thiếp vì luôn có Trần ma ma ở giữa khuyên giải và làm hoà hoãn quan hệ. Huống chi Kim