Editor: Thanh Việt
Thu Cảnh ở trong phòng chỉ muốn che miệng Đông Cảnh lại, nhưng thấy nàng ta khóc đáng thương như vậy liền khuyên nhủ: “Chỉ là lời đồn của mấy thứ không có đầu óc, tội gì ngươi phải chuốc khổ, còn liên luỵ đến người khác?”
Đông Cảnh lấy khăn tay ra, che mặt lại, khóc vài tiếng mới nức nở nói: “Ta sắp có ngày an lành rồi, nhưng lại xảy ra chuyện, như vậy là muốn mạng ta.”
Thu Cảnh thấy nàng ta khóc ít đi, liền trách cứ nói: “Người khác nói ngươi như vậy, trong lòng ngươi không dễ chịu gì, nhưng những lời ngươi vừa mới nói không đúng, Tú Châu và Tiên Y vô tội, lời như vậy sau này đừng nói nữa.”
“Lời này không phải ta nói, ai sáng mắt đều có thể nhìn thấy, người ta thường nói ngưu tầm ngưu, mã tầm mã*, không phải Thu Cảnh tỷ tỷ không biết Tú Châu như thế nào, còn nếu Tiên Y không có Trần ma ma luôn dõi mắt nhìn sợ đã sớm có chuyện.” Lòng Đông Cảnh không phục, nàng ta vẫn luôn chướng mắt Tú Châu và Tiên Y, nàng ta là người hầu, phụ mẫu lại mất sớm. Nàng ta luôn phải nhìn cảnh phụ mẫu bị người sai bảo, nhìn nãi nãi trông cửa phải nịnh nọt người khác, nàng ta không muốn trở thành người như vậy. Nàng ta có khát vọng được ra ngoài, khát vọng được trở thành một người tự do. Nàng ta vẫn nhớ rõ trước khi lâm chung mẫu thân đã nói nàng ta còn nhà ngoại cữu. Hiện giờ khao khát của nàng ta đã thành sự thật, cữu cữu nàng ta thật sự tìm tới, hy vọng đã ở ngay trước mắt, sao có thể để người khác làm mờ nó. Ngộ nhỡ phu nhân tin vào lời đồn đãi, nửa đời sau của nàng ta sẽ trở nên vô vọng, một khi đã như vậy, còn không thành toàn cho hai nữ nhân ái mộ hư vinh kia.
*Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã: trâu đi với trâu, ngựa chơi với ngựa, đồng nghĩa với câu “vật họp theo loài”.
Thu Cảnh thấy nàng ta cực đoan như vậy thở dài nói: “Tú Châu là kẻ có tâm lớn, nhưng Tiên Tiên còn nhỏ tuổi, hơn nữa Trần ma ma đã chọn được hôn phối cho nàng ấy rồi, hà tất gì ngươi lại dính líu lên người nàng.”
“Cái gì mà hôn phối, chỉ là một câu ước định bằng miệng, làm sao thành được. Lại nói ban đầu Đại phu nhân vốn nhìn trúng Tiên Tiên, rồi Xuân Cảnh bị đưa đi. Ngươi nhìn đi, chỉ cần mục đích của Đại phu nhân chưa hoàn thành, chuyện của Đại cô nương không thành, sau này không biết bao nhiêu người bị đưa qua đó nữa.” Trong lòng Đông Cảnh chứa một bụng hoả, nàng ta vẫn luôn giấu bí mật này trong lòng, nhân lúc chỗ này không có ai, nàng ta nhịn không được bạo phát một lần.
Thu Cảnh sửng sốt nhưng không kinh ngạc.
“Tỷ tỷ tốt, không thể chỉ vì giúp một người như nàng ta mà đưa chúng ta ra lấp hố lửa, ngươi nhìn tuổi nàng còn nhỏ, nếu có thiếu gia nào cảm thấy nàng ta không tồi, lớn lên lại là dáng vẻ… Tỷ tỷ, ta biết chỉ một hai năm nữa là ngươi được gả ra ngoài, dù làm một nương tử cũng tốt hơn làm thiếp thất của Đại cô gia. Có thiếp thất nào ở Phái quốc chúng ta có cuộc sống tốt đẹp đâu, ngay cả làm phi trong cung cũng không dao động được địa vị của chính cung nương nương, chúng ta…” Đông Cảnh nói không chút cố kỵ.
Thu Cảnh kinh hãi một phen, thấp giọng mắng: “Nếu ngươi không muốn mạng nữa thì cứ chết một mình, đừng kéo ta theo.”
Đông Cảnh cũng phục hồi tinh thần, bị dọa đến đổ một thân mồ hôi lạnh, không dám nói nữa.
“Ta biết tâm tư của ngươi, ngươi cũng đừng tin lời đồn đại bên ngoài. Nếu thật sự có thân thích tới chuộc ngươi, dù Đại phu nhân nhất thời không thả ngươi đi thì cũng không làm khó dễ ngươi. Để bà ấy biết ngươi có thân thích bên ngoài thì dù có suy nghĩ đó bà ấy cũng sẽ buông xuống.” Thu Cảnh không dám tiếp tục nói chuyện này với nàng ta nữa, chỉ an ủi vài câu, đưa ra ý kiến rồi quay đầu làm việc khác.
Tiên Y tránh ngoài cửa rồi ra ngoài, nàng không đi lấy chỉ thêu nữa, chỉ là ôm một bụng hậm hực, chậm rãi đi về phía chỗ ở cửa mình. Nếu lời của Đông Cảnh là sự thật, lấy quan hệ hiện tại của Đại phu nhân và mẫu thân của nàng mà nói, sợ rằng sẽ có chuyện không tốt. Dù nàng đã có người hạ sính, nhưng chỉ cần Đại phu nhân nói một câu là nàng phải đi làm di nương, giúp đỡ Đại cô nương cố sủng. Nàng không tự chủ nhớ tới Tam thiếu gia Kim Phong Hoa, nếu hắn nói thì dù Đại phu nhân cũng không phải là đối thủ, nhưng nếu mình chặn kế hoạch không thể nói nào đó của hắn thì sao, hắn sẽ quan tâm tới mức nào? Xem ra gần đây phải chú ý Hàn di nương nhiều hơn.
Dọn dẹp trong nhà một chút, Tiên Y cầm chỉ thêu đến chính phòng, vừa vặn gặp mẫu thân nàng trở về, liền mang nàng đi đến cửa ngoại viện để dặn dò công việc. Tiên Y suy nghĩ một chút, sợ rằng dặn dò việc chỉ là lý do, mà cho nhà trai xem mặt mới là sự thật. Quả nhiên, Tiên Y vừa mới đi đến chỗ hành lang gấp khúc đã thấy một thiếu niên mặc trang phục sai vặt đang nói chuyện cùng bà tử. Trần ma ma để Tiên Y ở lại trên hành lang, còn bà đi qua một mình, cũng nói chuyện với bà tử kia. Thiếu niên đó nhìn thấy Trần ma ma vừa tới liền vội lui qua một bên, không tự chủ được nhìn về phía chỗ hành lang gấp khúc, Tiên Y hơi nghiêng người, cũng đánh giá thiếu niên đó. Vóc người hắn cao hơn Kim Phong Hoa một chút, làn da hơi đen, đôi mắt không lớn, nhìn thế nào cũng là một người cực kỳ bình thường, dung mạo cũng kém Kim Phong Hoa một phần nghìn. Nhưng nếu sống cùng người này cả đời, Tiên Y có thể cảm nhận được tương lai bình đạm và an ổn trước mắt, mà không phải khủng hoảng và khó hiểu như hôm nay.
Nhưng đại phu nhân sẽ để nàng được như ý nguyện sao?
Theo mẫu thân trở về, ngoài ý muốn mẫu thân nàng không hỏi gì cả, Tiên Y cũng vui mừng giả ngu, nhưng tâm lí vẫn mong ngóng sự tính toán của Trần thị để thực hiện.
Trở lại chính viện, Đại phu nhân đã ngồi dậy, đang ngồi ở ngoại sảnh nói chuyện với Liễu di nương. Vì Tào di nương còn trẻ tuổi lại mang thai, vui mừng đến độ muốn nhảy nhót, hơn