Editor: Thanh Việt
Ngồi trên xe ngựa, Tiên Y vẫn cảm thấy hơi hoảng hốt, nàng không ngờ mình thật sự có thể nghênh ngang rời khỏi Kim phủ, sau đó cùng Kim Phong Hoa rời xa chốn thành thị này. Ngại quy củ, Tiên Y chỉ cẩn thận kéo một góc màn xe ngựa lên, trên đường có người qua lại, hàng quán thoạt nhìn rất chân thật, như là hai thế giới khác biệt với Kim phủ. Nàng buông góc bức màn xuống, những ồn ào náo động bên ngoài thoáng chốc đã bị ngăn cách, nàng dựa vào vách xe ngựa hít thật sâu một hơi, nếu đã quyết định rồi, dù làm đến kéo căng da đầu cũng phải làm tiếp.
Kim Phong Hoa để Tiên Y ngồi ở đối diện, nghĩ cũng biết Kim phủ không thể cho Kim Phong Hoa mang nhiều nô bộc, ngoài gã sai vặt bên người hắn thì cũng chỉ có một mình Tiên Y đi theo hắn. Còn Bàn Đào chờ bọn Kim Phong Hoa đi rồi sẽ phải đi nơi khác trong phủ nhận việc, không ai sẽ vì một di nương chết đi mà phí công nuôi dưỡng một nha đầu. Cho nên một đường đi này mọi việc ăn, mặc, ở, đi sợ sẽ chỉ có tự thân Tiên Y lo liệu hết.
“Ngươi không mang theo Bàn Đào sao?” Ngay từ đầu Tiên Y còn nghĩ Bàn Đào sẽ đi chung, ai ngờ Kim Phong Hoa không nói hai lời liền để người ở lại. Tuy rằng ngoài mặt với Bàn Đào lấy cớ là Đại phu nhân không đồng ý, nhưng Kim Phong Hoa là người thế nào, người khác có thể không biết nhưng chẳng lẽ nàng còn không hiểu? Mang một tiểu nha đầu đi mà thôi, Kim Phong Hoa động một ngón tay là có thể đưa người đi cùng, càng miễn nói Bàn Đào đã một lòng hầu hạ Hàn di nương lâu vậy rồi.
Kim Phong Hoa đang cầm quyển sách đọc, mí mắt cũng không nâng, chỉ bình đạm nói: “Bên cạnh ta không cần người có tâm quá lớn.”
Nhàn nhạt không có cảm xúc, nhưng khi bay vào lỗ tai Tiên Y lại làm nàng thấy từng trận lạnh lẽo trên người. Nàng cứ tưởng Kim Phong Hoa không thèm để ý, lại không ngờ người người bên cạnh hắn đều ở trong mắt của hắn, dù một chút tâm tư nhỏ cũng không gạt được đôi mắt đó. Tiên Y hơi rụt người, dáng ngồi cũng càng thêm quy củ, những ý nghĩ từng thoáng lóe qua đầu được hay không được cũng đều bị chôn chặt, sâu trong đáy lòng nàng, nàng hận không thể để những ý niệm đó chưa từng xuất hiện.
Kim Phong Hoa làm bộ nhìn sách như không để ý, khóe miệng hắn lại xuất hiện một đường cong nhạt.
Lâm Thanh nằm ở phía tây Phái quốc, nếu ngồi xe ngựa rời khỏi kinh đô cũng phải mất thời gian khoảng nửa tháng, trên đường không biết phải qua bao nhiêu trạm dịch để nghỉ ngơi hoặc đổi ngựa. Tiên Y sớm biết đi đường sẽ nhàm chán nên đã thủ sẵn vài cuốn tạp thư và mấy món đồ chơi dân gian nho nhỏ, sau khi được Kim Phong Hoa đồng ý mới mở tạp thư ra, nhưng đột nhiên xe ngựa lại chậm rãi dừng lại. Nàng cảm thấy kỳ quái liền ngẩng đầu nhưng không dám hỏi nhiều một câu.
Xe ngựa dừng lại, bên ngoài có người tới gõ cửa, Kim Phong Hoa chỉ ngồi bên trong ừ một tiếng, người bên ngoài liền mở cửa xe ra. Tiên Y trộm liếc mắt một cái, một người mặc đồ người hầu của Kim gia, xem ra chỉ là quản xe ngựa linh tinh, nhưng Tiên Y tin tưởng, lúc nàng ở Kim phủ chưa bao giờ gặp người này.
“Thiếu gia, tới tiền trang rồi.” Người nọ đứng bên ngoài chắp tay nói.
Kim Phong Hoa cũng không động đậy gì nhiều, chỉ nhàn nhạt nói: “Đi thôi, ngươi không phải để một số đồ gì đó ở tiền trang sao?”
Tiên Y vội vàng móc ấn giám và công văn từ tay áo ra giao cho người đang đứng bên ngoài, rất nhanh người đó đã đưa Tiên Y số vàng bạc nàng gửi, không thiếu cái gì hết. Đợi cho xe ngựa tiếp tục chậm rãi đi tiếp, Tiên Y mới ôm tay nải đó, ngây ngốc hỏi: “Chúng ta dừng lại nửa đường như vậy, Kim gia có thể biết không?”
Kim Phong Hoa ngay cả ánh mắt cũng lười cho nàng, hắn buông quyển sách, nằm xuống, dùng lưng đối mặt với Tiên Y.
Tiên Y xấu hổ, phục hồi tinh thần xong nàng cũng thấy vấn đề mình đưa ra thật ngu xuẩn, lấy năng lực của Kim Phong Hoa, đừng nói là lấy đồ gì trong tiền trang, cho dù nửa đường ăn cướp cũng không có vấn đề gì. Nàng tự nhiên bị phân tâm nên quên mất, xem ra trong tiềm thức của nàng vẫn luôn nguyện ý rời khỏi Kim phủ, không bao giờ muốn trở về nữa.
Một đường đi về phía tây, rời khỏi kinh thành đến được trạm dịch thứ nhất thì trời cũng đã tối, bởi vì hành lí của Kim Phong Hoa và Tiên Y không nhiều lắm, quan tài của Hàn di nương đã gửi tạm ở đạo quan phụ cận nên Tiên Y không cần dừng lại mà đi lên lầu trên. Sáng hôm nay Kim Phong Hoa đã phái người đến đây thuê hai gian phòng thượng hạng, trước tiên Tiên Y đến cửa phòng Kim Phong Hoa nói hai câu, sau đó mới về lại phòng của mình. Trong phòng đã có người thắp đèn dầu, tuy bên ngoài tối tăm nhưng trong phòng lại sáng trưng một mảnh. Tiên Y một thân mệt mỏi, vừa định lấy chén nước uống, nhưng nhấc mắt đã thấy một người đang đứng gần cửa sổ. Đầu tiên nàng bị giật mình suýt nữa kêu ra tiếng, lúc sau hốc mắt đỏ ủng, chạy nhanh qua ôm chặt người đó, sau đó nhỏ giọng khóc nức nở.
“Nương!”
Trần ma ma nhìn thấy nữ nhi cũng phá lệ cảm khái, lúc trước gặp nạn, trong nháy mắt bà đã nghĩ chắc sẽ cùng nữ nhi âm dương cách biệt, lại không ngờ mẫu nữ hai người còn có ngày gặp lại.
“Đừng khóc đừng khóc!” Trần ma ma dùng khăn lau khóe mắt giúp Tiên Y, cười nói.
“Nương, sao người lại tới đây được?” Tiên Y khóc xong mới cảm thấy xấu hổ đỏ mặt, tuổi của kiếp trước và kiếp này cũng không còn nhỏ nữa, ai ngờ bây giờ lại giống như tiểu muội yếu mềm, kích động một cái đã khóc, cho nên nàng đành ho khan một tiếng, tìm đề tài để giấu đi.
Trần ma ma đương nhiên sẽ không cười nữ nhi của mình, bà lôi kéo tay con ngồi bên cạnh bàn, trả lời: “Là Tam thiếu gia phái người đưa ta đến đây, nói là con sẽ đến Lâm Thanh cùng Tam thiếu gia một thời gian, nên trước khi đi thì tranh thủ gặp mặt một lần.”
“Nương… Người hiện tại có khoẻ không?” Tiên Y không biết Kim Phong Hoa làm sao đưa mẫu thân nàng đến, đành hàm hồ hỏi.
“Tốt, sao lại không tốt được.” Trần ma ma nói, rồi kéo tay con gái, quan sát một hồi lâu, cười nói: