Duyên Làm Phu Quân

Chương 51


trước sau



 
Editor: Thanh Việt
 
Huyện lệnh của Lâm Thanh họ Ngưu, trước kia thi đậu cử nhân nhưng không đậu tiến sĩ, sau nhờ quan hệ mà đi cửa sau mới có thể ngồi lên ghế huyện thừa. Lão huyện lệnh về hưu, ông ta liền được đề cử lên huyện lệnh, đến hiện tại vẫn chưa thể tiến thêm bước nào. Nói lên trên, Ngưu huyện lệnh thật sự không coi là người có tài, nhưng làm người lại khéo đưa đẩy, hiểu cách đối nhân xử thế, cho nên quan hệ tốt với tri phủ của phủ thành, thậm chí là quan viên hơn một tầng cấp cũng không tồi. Thê tử của ông ta, Chu thị, là một nữ nhi của tú tài, gia cảnh không tệ, còn nghe nói con vợ cả chi bên cạnh của Chu thị làm quý nhân trong cung, đến kinh thành cũng có một hai phân mặt mũi. Ngưu huyện lệnh tổng cộng có hai đích tử, đích trưởng tử so với Kim Phong Hoa lớn hơn vài tuổi, tuy không cùng một thầy dạy với hắn nhưng cũng thường gặp mặt. Ngưu Đại công tử giống như cha mình, không quá thông minh, nhưng luôn có thân phận tú tài, làm người cũng có vài phần ngạo khí, tính tình còn trong giai đoạn phát triển, Ngưu đích thử tử tuổi còn nhỏ, vừa mới học vỡ lòng. Còn Ngưu Đại cô nương do Chu thị sở sinh năm nay mới mười ba, dung mạo không tồi, bởi vì trong nhà chỉ có một tiểu thư cho nên từ nhỏ được sủng ái đến kiêu căng.
 


Cũng chỉ do vài chuyện xưa, một ngày nọ Ngưu Đại cô nương đang ở cửa thư quán chờ huynh trưởng, lại không ngờ nhìn thấy Kim Phong Hoa từ bên trong bước ra, đây vốn chỉ là một huyện, ngay cả huynh trưởng biểu huynh Ngưu cô nương này có số lần gặp có thể đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa phóng mắt cả toàn bộ Phái quốc này cũng khó mà tìm được người có phong phạm như Kim Phong Hoa, bằng không kiếp trước của hắn Thôi công công cũng sẽ không dùng thủ đoạn, muốn có một đứa con vợ lẽ của quan ngũ phẩm. Tình cảm thiếu nữ vừa chớm nở, vốn là ôm mộng thơ ngây với thiếu niên, hơn nữa Phái quốc luôn lấy da trắng tuấn tú là đẹp, Kim Phong Hoa cơ hồ phù hợp với ảo tưởng sở hữu nam thần trong lòng thiếu nữ Phái quốc, muốn nữ tử đối với Kim Phong Hoa không có tâm tư gì là không có khả năng. Nhưng người ta địa vị không cao, Kim Phong Hoa đã có thê tử, phần lớn chỉ thương tâm vài ngày rồi coi như một lần vỡ mộng, cho qua đi thôi. Tiên Y dường như đã thấy lại “fan” hâm mộ nam thần của kiếp trước, cho dù nam thần đó vừa đẹp trai vừa dễ thương cũng không ai thật sự muốn cưới, phải gả cho người ta bằng được. Phần lớn người hâm hộ đều tự tìm người phù hợp với chính mình, nói không chừng một ngày nào đó nam thần kết hôn, các fan yêu ai yêu cả đường đi, tự đáy lòng chúc phúc thần tượng mình.
 
Nhưng Ngưu cô nương này là người thế nào, ả chính là nữ nhi của vua địa phương một vùng, từ nhỏ luôn nghĩ cứ muốn gì thì đều sẽ có được, lại sớm nghe nói chính thê của Kim Phong Hoa lại là nô tỳ, ả như cảm tấy một bông hoa nhài cắm bãi phân trâu. Mặc dù huynh trưởng ả đã nói Kim Phong Hoa là con thứ, địa vị quá thấp, cho dù là nhi tử của quan ngũ phẩm, cũng không xứng với một đích nữ. Nhưng ả lại cảm thấy, nếu phụ thân của Kim Phong Hoa sau khi công thành danh toại có thể hưu thê rồi cưới người khác, vì cái gì Kim Phong Hoa không thể thi đậu công danh rồi hưu chính thê, xong cưới ả? Nói không chừng Kim Phong Hoa còn cảm kích ả là đích nữ gả thấp, dùng mọi cách che chở ả.
 
Chỉ là hôn sự của nữ nhân, chính là lệnh của cha mẹ, Ngưu Đại cô nương dù có kêu xé trời đi nữa, không bà mai không sính lễ, ả muốn cái gì cũng chỉ là nói suông. Vì thế Ngưu huyện lệnh cùng phu nhân đau đầu muốn chết, Ngưu huyện lệnh còn tốt, ông ta tuy rằng cảm thấy nữ nhi gả cho Kim Phong Hoa cũng được, nhưng nếu Kim Phong Hoa không có tâm tư này, ông ta cũng không thể dùng thế ép người. Tính tình của ông chính là có thể không đắc tội thì liền không đắc tội, nói như thế nào chăng nữa, họ Kim kia cũng là nhân sĩ kinh thành, phụ thân lại là quan lại ở kinh, ông cùng lắm chỉ là một huyện lệnh, muốn đụng thành phủ một cái để thúc đẩy chuyện này cũng không có khả năng lớn, cuối cùng lại biến khéo thành vụng sẽ không đẹp. Còn Ngưu huyện bà Chu thị lại là một từ mẫu, không thể thắng nổi nữ nhi đang muốn chết muốn sống, lại cảm thấy Chu gia ở kinh thành cũng coi như là thế gia, huống chi đổi chính thể cho Kim Phong Hoa chính là cho hắn thêm trợ lực, bà tự cho rằng Kim Phong Hoa biết ngược lại còn muốn cảm tạ bà kia ấy cứ. Cho nên sau khi cẩn thận cân nhắc trước sau, bà ta liền bắt đầu hỏi thăm nhân phẩm cùng học thức của Kim Phong Hoa.
 
Học sinh ở thư quán nếu bái được phu tử thân phận không thấp, trong lúc tết nhất những học sinh năm nay muốn khảo thí có thể được phu tử đưa tới phủ huyện lệnh hoặc huyện thừa làm khách. Đương nhiên, chuyện này phải là quan viên địa phương có hứng thú giao thiệp với các học sinh đó, muốn kết thiện duyên, hoặc bối cảnh của phu tử hùng hậu, quan viên địa phương sẽ có tâm nịnh bợ mà tiếp đãi. Nhưng mỗi năm học sinh muốn đi thi rất nhiều, phu tử không có khả năng đưa đi hết toàn bộ được, cho nên phần lớn phu tử sẽ đưa mấy học sinh có hi vọng sẽ đậu, sau này quan trường cũng có người giúp đỡ.
 
Kim Phong Hoa vốn là không thể đi được, muốn đến phủ huyện lệnh làm khách ít nhất phải có thân phận tú tài, nhưng vì Tưởng phu tử thực sự coi trọng Kim Phong Hoa, cảm thấy chức tú tài với hắn mà nói cùng lắm chỉ là lấy đồ trong túi. Hơn nữa huyện lệnh cũng cố ý nhìn một chút thiếu niên được nữ nhi mình nhìn trúng, muốn thăm dò nông sâu để tránh loạn điểm uyên ương, thế cho nên Kim Phong Hoa là người chưa có công danh duy nhất có thể đi đến phủ huyện lệnh chúc tết.
 
Lúc Tiên Y biết được Kim Phong Hoa sẽ đi đến phủ huyện lệnh liền biết nguyên do sâu xa trong đó, chỉ là nàng cũng không sốt ruột, ngược lại còn giống như xem hài kịch để biết được phản ứng của Kim Phong Hoa đối với nữ nhi huyện lện, bởi vì chỉ cần hắn có một tia muốn thôi, nàng có thể mượn cơ hội giữ yếu điểm của hắn, sau đó hội hợp với mẫu thân, một lần nữa sống cùng nhau. Nhưng nếu Kim Phong Hoa thật sự giữ vị trí chính thê này cho nàng, như vậy nàng cần phải suy xét đến chuyện điều dưỡng cơ thể thật tốt, sớm ngày sinh hạ đích tử cho hắn, bởi vì chỉ cần có con trai trưởng, vị trí của nàng ở Kim trạch có thể ngồi thật vững vàng. Tin

tưởng chỉ cần nàng không ngu, không để lại phiền toái gì cho Kim Phong Hoa là nàng có thể sống yên ổn dưới thân phận Kim Diêu thị.
 
Kim Phong Hoa thay đồ mới, liền nhìn thấy một bộ dạng muốn xem kịch vui của Tiên Y, trong lòng hắn lập tức bốc cháy lên sự tức giận, hắn bỗng phát hiện thê tử của mình dường như không có thật sự an phận, thậm chí không chừng còn hi vọng có thể hoà li cùng hắn. Chỉ là tuy tâm sinh bất mãn, hắn cũng không đến nỗi hồ đồ, có một số chuyện nếu như nói huỵch toẹt ra không chừng sẽ không còn đường tiếp tục nữa, hơn nữa trong khoảng thời gian này không phải là Tiên Y không có vướng bận gì với hắn, đối với Du nhi lúc đầu còn xa cách, bây giờ đã thành một đôi mẫu tử chân chính. Đổi góc nhìn khác hắn cũng hiểu được suy nghĩ của Tiên Y, nếu hắn có thể chân chính làm Tiên Y vừa lòng, lấy tính tình thức thời của nha đầu này, tuyệt đối sẽ không còn sinh tâm xa cách hắn nữa, đến nỗi còn phải đợi hắn đuổi nàng đi kia… Đã như vậy nàng chậm rãi chờ đi.

 
“Lát nữa ta ra khỏi phủ huyện lệnh, ngươi mang theo Du nhi đến đón ta đi, chúng ta cùng đi dạo trên đường, hai ngày này các cửa hàng đều mở cửa rồi.”

 
Kim Phong Hoa sửa lại quần áo, nói một câu như vậy liền đi ra khỏi cửa, để cho Tiên Y tự nghi hoặc khó hiểu. Hắn chưa bao giờ để nàng đi đón, hay là hắn muốn nàng nhìn cái gì? Muốn nàng ghen sao, hay muốn nàng biết khó mà lui?
 
Cùng lúc đó, Kim Phong Hoa ngồi trên xe ngựa suy nghĩ, những tên nam nhân muốn tìm nữ nhân khác để nghiệm chứng tình cảm của nữ nhân này đối với bản thân đều là đám ngu xuẩn, hắn mới không làm những thứ khéo quá hoá vụng như vậy. Lại nói, thiên kim huyện lệnh chỉ là chuyện nhỏ, cần gì đích thân thê tử hắn ra tay, với hắn mà nói, tất cả những nhân tố ngăn trở hắn hưởng thụ cuộc sống mới, đều cần phải lập tức bị diệt trừ.
 
Không hề trì hoãn, Ngưu huyện lệnh cố ý an bài để Kim Phong Hoa đơn độc trò chuyện với ông, phát hiện Kim Phong Hoa này thật sự có thực học, nhưng rồi tiếc nuối phát hiện hắn ta lại có tình cảm sâu nặng với vị thê tử nọ, vả lại Diêu thị này là người trước khi mẹ ruột vì hắn ta định ra. Tuy rằng mẹ đẻ là thiếp, nhưng Phái quốc coi trọng chữ hiếu, trừ phi mẹ cả không nhận, bằng không không ai có thể làm Kim Phong Hoa bỏ vợ lấy người mới, nhưng nếu mẹ cả thực sự không nhận chỉ sợ người toàn kinh thành sẽ cười vì sự lật lọng của mẹ cả, cho nên Ngưu Đại cô nương muốn gả cho Kim Phong Hoa là việc thật sự không làm được.
 
Bái phỏng kết thúc, các học sinh sôi nổi rời phủ, Ngưu cô nương biết được Kim Phong Hoa muốn rời phủ liền không màng nô bộc bên người phản đối liền thẳng tiến đến đại môn, cuối cùng lại nhìn Kim Phong Hoa ôm nhi tử, mặt đầy ý cười dắt tay thê tử, tràn đầy thoả mãn, một màn này thiếu chút nữa chọc mù mắt Ngưu Đại cô nương. Bình dấm chua trong ngực ả cuồn cuộn như biển, Ngưu Đại cô nương bị ma ma thiếp thân kéo tay sống chết túm về hậu viện, trong đầu ả tràn ngập hình ảnh Kim Phong Hoa mang theo hai má đỏ ửng vì ngượng ngùng, bộ dạng so với thần quân trên trời kia làm ả tim đập không thôi. Lại nhớ đến Diêu thị kia dù có diện mạo điềm đạm mỹ miều, nhưng xuấ thân dù sao cũng là người hầu, dựa vào đâu dám chiếm cứ tâm của thiên nhân chứ.
 
Trái lo phải nghĩ, Ngưu Đại cô nương thiếu chút nữa làm cho chính mình nghẹn chết, thấy mẫu thân mình liền lớn tiếng khóc: “Mẫu thân, nếu con không thể gả chO Kim lang, con liền treo cổ tự sát, không thiết sống nữa.”

 
Chu thị thừa dịp lúc trượng phu bà chiêu đãi các học sinh cũng đã nhìn qua tất cả mọi người, nguyên nghĩ nếu Kim Phong Hoa không đồng ý đổi thê, còn có thể từ các học sinh khác mà tìm rể hiền thích hợp. Nhưng con người yêu là động vật yêu bằng mắt, cho dù bà trên xem dưới nhìn cũng chỉ có thể nhìn thấy gương mặt của Kim Phong Hoa, cho dù nhìn mấy thiếu niên khác cũng chỉ có thể cảm thấy nhan sắc bọn họ rất ảm đạm. Huống chi Chu thị nghe trượng phu nói qua Kim Phong Hoa có học thức cao, năm nay nhất định có thể thi đậu tú tài, lại nhìn cử chỉ văn nhã, ôn tồn lễ độ, nghe nói ở thư quán cũng là người quan hệ dày rộng, luôn giúp đỡ người khác, đúng là người vẹn toàn, không thể tìm thấy một chút xíu điểm xấu nào. Vì thế chẳng màng xuất thân của hắn cùng lời trượng phu nói Kim Phong Hoa rất yêu quý thê tử, tất thảy đều bị bà thảy ra khỏi tai hết, chỉ một mực nghĩ rể hiền như vậy, sao nữ có thể không đoạt được?
 
“Nhân phẩm hắn rất tốt, muốn để cho hắn bỏ vợ cưới người khác sợ là rất khó.” Chu thị ôm con gái mình, khó xử nói.
 
“Vậy đem thê tử nô tỳ nhà hắn tới, chỉ là một nô tỳ, còn dám muốn chiếm Kim lang. Con muốn cho nàng tự biết xấu hổ, tự mình xuống đài!” Ngưu Đại cô nương lau khô nước mắt, khuôn mặt vốn dĩ không xấu liền vì ghen ghét mà vặn vẹo.
 
Đánh giá sai sức chiến đấu của Ngưu Đại cô nương, Kim Phong Hoa vốn nghĩ cô nương nhà nào cũng muốn vợ chồng cầm sắt hài hoà, liền sẽ chọn rể hiền khác, lại không nghĩ rằng Ngưu cô nương này căn bản không phải đi trên con đường bình thường, ngược lại noi gương mẹ cả hắn, một lòng một dạ tự gieo mình vào ảo ảnh hắn cho người khác xem. Lúc này hắn đưa theo nhi tử thê tử đi vào cửa hàng trang sức, lại không vì trang sức bên trong mà là chuẩn bị cho thê tử chọn chút trân châu ngọc thạch mang về nhà. Tiên Y cũng không hiểu rõ tính toán của Kim Phong Hoa, chỉ cho rằng Kim Phong Hoa muốn thu gom ít trang sức, liền lấy tiêu chuẩn yêu thích của mình mà chọn chút trang sức thượng đẳng bằng trân châu ngọc thạch có màu mình ưa thích.
 
Toàn gia mua đồ xong, chuẩn bị ra khỏi cửa lại chính diện gặp mặt lão thái cô cùng một phụ nhân quen thuộc, Tiên Y lục lọi hồi ức một lượt mới nhớ tới biểu cô nương Mạnh Huệ Lam đã từng ở Kim phủ trong kinh thành. Lần gặp lại Mạnh Tuệ Lam này, nàng ta tuy không quê mùa giống như lúc trước tới kinh thành, nhưng trâm bạc trên đầu lại không đến mức đẹp.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện