Editor: Thanh Việt
Tiên Y chỉ đảo mắt liếc sơ đã biết Chu thị trước mắt nàng là nữ tử thế gia, bà ta và Đại phu nhân có dáng vẻ giống nhau, biểu cảm giống nhau, đây đều là quy củ như dùng thước đo ni đóng giày cho nữ nhi thế gia, mặt đoan trang, ôn hoà, cách nói chuyện văn nhã, ngay cả độ cong khoé miệng khi cười cũng không thay đổi nhiều. Chỉ có người từ nhỏ đã được tiếp xúc với kiểu giáo dục như thế mới biết, muốn xem tâm tình của mấy nữ nhi thế gia đó, không thể nhìn khoé miệng, chỉ có thể nhìn đôi mắt cùng đuôi lông mày, bởi vì bọn họ tuyệt đối sẽ không biểu lộ tâm tình ra bên ngoài, đó là sự chứng minh cho giáo dưỡng và địa vị nhà mẹ đẻ.
Ở Phái quốc, bình dân đã gả chồng đều được gọi là nương tử, tuổi hơi lớn chút thì sẽ mang họ giống với nhà chồng, thím hoặc bà tử, nhưng nếu nhà chồng có công danh, xưng hô tất nhiên sẽ thay đổi, lúc tuổi trẻ đều gọi là tú tài nương tử, cử nhân nương tử, nhưng một khi đã sanh con, trượng phu thành lão gia, tự nhiên sẽ đổi thành thái thái. Thái thái ở Phái quốc chỉ có khi trượng phu lập được công danh hay trong nhà có viên chức mới có thể được tự xưng và được gọi như vậy, nếu như muốn tiến một bước trở thành phu nhân, vậy nhất định phải có cáo mệnh. Thật ra cáo mệnh là đã có từ cửu phẩm, nhưng chân chính có thân phận cáo mệnh lại là phần lớn quan ở kinh thành hoặc quan viên từ lục phẩm trở lên, giống như Kim Đại phu nhân cũng chỉ khi trượng phu thăng lên ngũ phẩm mới được triều đình ban cáo mệnh.
Hoành Thành Kim gia tuy rằng tại tiên hoàng thời kỳ ngủ đông xuống dưới, nhưng tam lão thái gia vẫn là tướng quân chức quan, ngay cả Chu thị trượng phu cũng là lãnh quân doanh sai sự, chỉ là kia sai sự đều là chức quan nhàn tản, cho nên Chu thị chỉ là thái thái, mà phi phu nhân, Hoành Thành Kim gia đại thái thái cũng là như thế, chẳng sợ đại lão thái gia sau khi chết bị truy phong tước vị, nhưng đời sau lại không thể thừa kế, nhiều lắm đại lão thái thái có thể xưng là phu nhân, nhưng nếu là đại lão thái thái vừa chết, tước vị cũng tùy theo biến mất, cũng khó trách Kim gia muốn luồn cúi hậu cung còn có mượn sức quan văn, bởi vì nếu là lại không dậy nổi phục, cũng liền quá cái hai đời, Hoành Thành Kim gia cũng bất quá cùng bình thường nhà giàu không có gì khác nhau.
“Kim Nhị thái thái mạnh khoẻ.” Phu quân chưa trở về, cho dù mọi người biết chuyện của hắn đã là ván đóng thành thuyền, nhưng công văn vẫn chưa vào trong tay, nếu Tiên Y xưng hô như người trong nhà sẽ khó tránh khỏi làm người ta cảm thấy nàng vì cái lợi trước mắt.
Chu thị âm thầm gật đầu, trên mặt lại cười nói: “Kim nương tử thật là khách sáo quá, rõ ràng là do chúng ta đi ngang qua đây quấy rầy nương tử, lại để cho nương tử tới nhị môn đón thế này.”
“Sao lại gọi là khách sáo, Nhị thái thái là trưởng bối, đây là điều phải làm.” Tiên Y rũ mắt cười, lởi này là do tuổi tác bối phận của hai người nhưng thâm sâu chính là nói Kim Phong Hoa đã trở thành cháu trai của người ta, không quá xa cách cũng không quá nịnh bợ.
Chu thị hiển nhiên nghe thực thoải mái, chủ động kéo tay Tiên Y nói: “Hoa nhi đúng là người có phúc.”
Tiên Y không đáp, đành phải làm bộ ngượng ngùng cúi đầu.
Chủ khách đã an vị, Tiên Y là vãn bối tự ngồi chỗ ngồi bên phải*, Chu thị bưng trà nhất phẩm lại cảm thấy có chút ngoài ý muốn, lá trà trong tách nhòn nhọn, mặt còn có lông tơ, nước trà trong vắt hơi xanh, uống một ngụm hơi chát nhưng ngọt hậu, đây là loại trà năm nay được tiến cống, nghe nói trà sinh trưởng ở núi cao phía nam, một năm không có nhiều thành phẩm lắm, trừ bỏ cống nạp cho hoàng gia loại nhất phẩm, loại thứ nhất phẩm cũng có giá trị rất xa xỉ. Bà là do một lần thăm thân thích ở kinh thành mới được thử qua một lần, lại không ngờ tới lại được uống lại ở nơi này, xem ra Kim Phong Hoa không giống một đứa con vợ lẻ có điểm tài năng trong tưởng tượng của bà.
*Hay còn gọi là hạ thủ: người xưa quan niệm chỗ ngồi bên tay trái dành cho người quan trọng hơn, có chức sắc bối phận cao hơn, trong bài “Bình Ngô đại cáo” cùng từng có câu “Cỗ xe cầu hiền, thường chăm chăm còn dành phía tả.” tức là nói về việc quý trọng người tài của Lê Lợi.
“Lúc ta còn ở nhà đã nghe nói đến Hoa nhi, người thật tuy rằng ta chưa thấy nhưng cũng từng nghe không ít đồn đãi về hắn, có tài, tuấn tú, tính tình tốt, ngay cả lão gia tử nhà ta cũng khen không dứt miệng.” Chu thị sợ xấu hổ liền giành lời hàn huyên trước.
“Đó là do lão thái gia quá khen, phu quân nhà ta cũng từng nhắc tới sự trung liệt của Hoành thành Kim gia.” Tiên Y vội vàng khách khí nói.
Chu thị một chút có cộng minh, tiếp lời nói: “Còn không phải sao, lại nói tiếp tâm đều là toan, bất quá cũng liền phải hảo, chờ nhị lão thái gia có sau, nhà chúng ta lại có thể náo nhiệt đi lên.”
Chu thị hưởng ứng với Tiên Y, tiếp lời: “Còn không phải sao, nhưng trong tâm mọi người đều hơi đau xót, nhưng sẽ nhanh tốt hơn thôi, chờ Nhị lão thái gia có người nối dòng, nhà chúng ta lại có thể náo nhiệt hơn.”
Lời này không phải khẳng định thân phận của Kim Phong Hoa, cho dù hắn không thành cháu kế tục được thì cũng có thể tìm người khác cho Nhị lão thái gia, lời này cũng không tính là sai, nếu việc thành cũng coi như là một nhà Kim Phong Hoa có thể mượn sức họ.
Tiên Y đáp lời, lại nịnh hót Chu thị thêm vài câu, nàng ở Kim phủ cũng không hiếm lạ gì chuyện Đại phu nhân mở tiệc chiêu đãi các phu nhân thái thái, hơn nữa qua sự giáo dục của Tưởng phu nhân, nàng đã có thể nói mấy câu trơn tuồn tuột không thể bắt lỗi gì, không có nội dung thực sự gì, nhưng lại làm người nghe cảm thấy thoải mái, lại không làm họ cảm thấy mình quá nịnh nọt. Nghệ thuật nói chuyện có thể học được, nhưng cách cùng một người nói chuyện đông tây lại có chung suy nghĩ với người nói lại khó hơn, Tiên Y đã sống qua hai đời, thủ đoạn đương nhiên lão luyện hơn so với tiểu cô nương ở nơi này. Chỉ là Chu thị đã từng thấy qua nhiều cô nương, nói chuyện thông tuệ hiểu biết cũng từng gặp không ít, nhưng chân chính tính lên mà nói, Tiên Y mới chỉ mười lăm tuổi này có thể cùng bà nói chuyện nhiều như vậy, sợ là chỉ có thể là người ở trong cung mới sánh bằng.
“Ta nghe nói viện thí năm nay, Hoa nhi đã có kết quả?” Chu thị làm như là tuỳ ý hỏi.
“Tất nhiên rồi, phu tử trong thư quán năm nay muốn hắn đi thi thử một lần, nếu qua thì tất nhiên là đại hỷ, nhưng nếu không qua thì chỉ cần coi như là xui xẻo, chuẩn bị cho năm sau là được.” Tiên Y khiêm tốn nói, giọng nói hơi bất mãn.
“Điều này cũng đúng, nhưng trưởng bối chúng ta cũng muốn nhắc nhở một chút, viện thí đều là người ở phủ thành dự thi, Hoành thành cũng là phủ thành, nếu