Editor: Thanh Việt
Nơi già trẻ Kim gia muốn đến tị nạn là Thanh Châu ngay cạnh Lâm Thanh, phụ thân lão thái gia cũng đã từng là một đại quan biên cương, ở Thanh Châu cũng nắm vài miếng đất, Lâm Giang Thanh Châu, nối thẳng kinh thành, là một con sông trải rộng hầu hết ở phía nam Phái quốc, ở đó có cảng lớn số một số hai của Phái quốc, bởi vì giao thông thuận tiện, mậu dịch* cũng lui tới cực kì thường xuyên, Thanh Châu cũng giàu có khác với các thành trấn khác. Thật ra, nếu không phải tổ trạch của Kim gia ở Hoành thành, Trương lão phu nhân thực tế lại càng thích sống ở Thanh Châu, bởi vì bà chính là người địa phương của Thanh Châu, năm đó Đại lão thái gia cưới bà ở Thanh Châu, hiện giờ tổ trạch nhà mẹ đẻ của Trương lão phu nhân cũng ở Thanh Châu, trừ người trực hệ của nhà mẹ đẻ bà ra, mấy phòng khác cũng sinh sống ở Thanh Châu, lần này coi như Trương lão phu nhân được vẫy vùng ở chốn cũ. Từ Hoành thành đến Thanh Châu khá xa, đặc biệt còn là một đội người, xe nhiều ngựa nhiều hành lí cũng nhiều, trên đường cọ xát không ít, dựa theo tính toán của Kim Phong Hoa, muốn tới Thanh Châu mà không đến Lâm Thanh, chỉ sợ cần phải đi gần nửa tháng. Vì thời gian đi đường dài, trên đường phải ở khách điếm, Trương lão phu nhân không dám ở trạm dịch, cũng không dám dừng lại ở huyện nhỏ, đoàn người đi một mạch ra khỏi những thành trấn quanh Hoành thành có khả năng bị tập kích mới dám thở phào nhẹ nhõm, lão phu nhân cũng đã dám xuống xe ngựa ở ven đường uống miếng nước.
*Mậu dịch: Đầu tiên chúng ta cần hiểu từ “mậu dịch” là một từ ngữ Hán Việt, khi được dịch đơn giản nó có nghĩa là “Mua bán”. ... Mậu dịch cũng là từ ngữ để chỉ hình thức mua bán thông qua phương thức vận chuyển hàng hóa từ vùng này sang vùng khác, giữa các quốc gia với nhau.
Tiên Y ôm nhi tử ngồi trong xe, tiểu hài tử luôn mẫn cảm, thường thường phải cho Du nhi nhìn thấy bọn họ trên xe ngựa vào lúc dừng xe, bằng không một thời gian dài không nhìn thấy Tiên Y và Kim Phong Hoa, Du nhi sẽ khóc nháo không thôi, ngay cả Hổ Phách cũng không dỗ được. Du nhi lúc này đã có thể nói vài câu đơn giản, cho dù phần nhiều là nghe không hiểu nhưng Tiên Y vẫn như cũ không thấy mệt mà dạy nó nói chuyện, ngay cả Kim Phong Hoa cũng tò mò nhìn đứa bé này, phảng phất như vẫn còn đang thấy mới mẻ khi đứng ở cương vị phụ thân. Đối với Du nhi, Tiên Y cảm thấy Kim Phong Hoa có loại cảm giác với nó rất kì quái, rõ ràng hắn rất thích ở bên Du nhi thật ấm áp vui vẻ, nhưng lại tựa như vẫn muốn duy trì khoảng cách nào đó, còn có ánh mắt của Kim Phong Hoa khi nhìn Du nhi có đôi khi cũng mang theo sự phức tạp, bên trong luôn là thứ Tiên Y không thể hiểu được, vì thế nàng đoán rằng, sợ rằng Kim Phong Hoa đã sớm biết lai lịch của Du nhi, nhưng không biết vì nguyên do gì thằng bé vẫn chưa trở về bên cạnh cha mẹ thân sinh, Tiên Y rất hi vọng cha mẹ của Du nhi đều đã không còn nữa.
“Đi về phía trước một lúc nữa sẽ đến Mâu huyện.” Kim Phong Hoa cau mày lên xe, Tiên Y nhìn sắc mặt của hắn có chút không tốt.
“Làm sao vậy?” Tiên Y đặt nhi tử lên thảm, cho nó tự chơi với khoá lỗ ban*, cho dù nó không ghép được thì cũng có thể kéo dài trong thời gian nửa ngày.
*Khoá lỗ ban (hay còn gọi là khoá Khổng Minh): là một trò chơi ghép hình trí tuệ ở dân gian Trung Quốc, các bạn có thể lên google search để biết rõ hơn.
“Một lát nữa tới Mâu huyện, khi vào khách điếm không cần dỡ đồ ra, ta sẽ cho người nhìn khắp nơi xem.” Kim Phong Hoa đột nhiên nói.
Tiên Y cũng khẩn trương lên, nhỏ giọng lại cấp bách hỏi: “Có gì không ổn sao?”
Kim Phong Hoa nhớ tới lúc trước đi ngang Mâu huyện hình như có một thời gian từng có việc khách điếm bị cướp sạch, năm đó cũng coi như là một đại án, cho nên hắn trước khi đi cũng không có định sẽ cho đoàn xe đi đến Mâu huyện mà là chuẩn bị đến trấn bên cạnh nó, tuy rằng nhỏ hơn một chút, nhưng tốt xấu gì cũng an toàn. Nhưng Trương lão phu nhân không biết có phải muốn đối đầu với hắn hay không, bà ta yêu Mâu huyện sâu sắc, muốn ở trong khách điếm của Mâu huyện, nói là năm đó lúc bà ta cùng Đại lão thái gia về Hoành thành đã từng ở khách điếm kia, bà cũng muốn đi qua nhìn xem thử.
“Nàng đừng nghĩ quá nhiều, cũng không nhất định sẽ xảy ra chuyện.” Nói là nói như vậy, nhưng trong lòng Kim Phong Hoa lại nghĩ khác, mà chuyện kiếp trước không có thường sẽ xảy ra ở kiếp này.
Số lượng xe thực sự không ít, chờ đoàn người tìm được khách điếm năm đó Trương lão phu nhân đã từng ở qua đã đến chạng vạng. Người đi đường đều mệt mỏi không chịu nổi, Tiên Y mệt đến nỗi chỉ có thể dựa vào trong ngực Kim Phong Hoa, đến khi vào được khách điểm cũng là do Kim Phong Hoa ôm vào, Trương lão phu nhân và Đại thái thái đen hết cả mặt, đều cảm thấy phu thê hai người không chú ý quy củ, ném hết mặt mũi của Kim gia. Các chủ tử tuy rằng không nhiều lắm nhưng cả hạ nhân và hộ vệ mang theo thực sự không ít, cũng may khách điếm này mấy năm nay đã được sửa lại xây thêm, bằng không dù Trương lão phu nhân có muốn nhớ lại kí ức cũ cũng không thể đem theo toàn bộ người đi vào được. Kim Phong Hoa cùng Tiên Y và Du nhi được phân tới phòng Thiên thượng hạng ở lầu hai, bởi vì bây giờ rất ít người du lịch, khách điếm từ trên xuống dưới có rất nhiều phòng trống, chư vị Kim gia không cần chờ liền vào phòng, sau khi ăn tối phải nghỉ ngơi thật tốt.
Kim Phong Hoa đầu tiên sai người đưa nước sang, lại đuổi đám nha đầu trong phòng ra ngoài, sau đó tự mình cởi quần áo của Tiên Y ra, ôm nàng vào trong bồn tắm, tỉ mỉ tinh tế tắm rửa cơ thể cho nàng. Tiên Y mơ mơ màng dựa vào thành thùng tắm, dưới ánh nến nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Kim Phong Hoa, bất tri bất giác lại có chút choáng váng, chỉ cảm thấy trong thiên hạ này nào có nam tử nào đẹp như vậy nữa, còn đối xử với nàng rất tốt, cho dù đã lâu như vậy nàng chưa mang thai nhưng hắn cũng chưa bao giờ đề cập đến, ngược lại lại tiêu tốn nhiều tâm tư trên người nàng, sinh hoạt hằng ngày không nói, ít nhất kiếp trước của nàng nàng cũng chưa từng gặp một nam nhân nào đích thân làm quần áo trang sức cho lão bà của mình, cũng chưa thấy một nam nhân nào bởi vì lão bà hắn thích ăn dưa hấu không thích ăn hạt,