Duyên Làm Phu Quân

Chương 87


trước sau



Editor: Thanh Việt
 
Ngồi trên xe ngựa, Tiên Y còn chưa lấy lại tinh thần, nàng không nghĩ tới Tứ Vương phi sở dĩ mời nàng tới, lại là vì mục đích này, càng không nghĩ tới Vưu Xuân Sinh chính là Tứ Hoàng tử. Nghĩ đến chuyện Tứ Vương phi phân phó liền làm cho nàng có chút đau đầu, nàng không thể xác định được Kim Phong Hoa có biết Vưu Xuân Sinh là Tứ Hoàng tử hay không, nhưng dựa vào tính tình của hắn, nếu hắn không biết rõ lai lịch của Vưu Xuân Sinh, như vậy lúc này khẳng định hắn chắc chắn sẽ không vui vẻ. Lừa gạt, là chuyện mà Kim Phong Hoa chán ghét nhất. Nhưng lại nói tiếp, Tứ Vương phi đúng là ứng xử giỏi, chờ đến khi nàng ngồi trong xe ngựa trở về, từ đầu chí cuối, Tứ Vương phi cũng chỉ nhắc tới lão gia tử lão thái thái trong nhà, một câu cũng không đề cập tới Hoàng thượng Vưu phi, nàng nghe là có thể hiểu được ý tứ gì trong đó, nhưng ra khỏi cánh cổng này, không nhận lời không được, chuyện Vưu Xuân Sinh mạo danh tham gia khoa khảo dù nói ra, cũng không ai dám tin.
 

Trở lại Kim phủ, Tiên Y đi vào trong phòng, vừa vào phòng ngủ đã thấy Kim Phong Hoa ngồi trên giường đọc một quyển sách về thuỷ lợi, hắn thấy Tiên Y đi vào, liền buôn sách ra, đi đến trước mặt Tiên Y vẫy tay cho bọn nô tỳ lui ra, tiếp theo đó tự tay giúp nàng cởi áo ngoài, tháo đồ trang sức xuống.
 
“Có phải mệt mỏi hay không?” Kim Phong Hoa nhẹ tay nhéo cổ Tiên Y, nhìn bộ dáng uể oải ỉu xìu của nàng, không khỏi hỏi.
 
Tiên Y có chút mệt rã rời, cơm trưa cũng không ăn cái gì, trong lòng còn có chuyện này, Kim Phong Hoa vừa hỏi nàng, nàng liền nổi lên tính làm nũng, dựa vào người hắn nói: “Ta có chút đói, còn buồn ngủ nữa.”
 
Kim Phong Hoa cười khẽ, lấy nước người bên ngoài đã chuẩn bị sẵn, tự mình thay Tiên Y tẩy trang, rửa mặt xong, sau đó lại ôm nàng nằm trên giường, chờ đến lúc cả người nàng mơ màng sắp ngủ, Bích Tỉ đã đặt đồ ăn trên bàn nhỏ gần giường. Tiên Y lười đến không muốn động tay, Kim Phong Hoa nhìn mấy món Tiên Y thích ăn, dùng muỗng múc đồ ăn đút cho nàng, sau đó lại đút mấy miếng cháo. Không biết tự khi nào Tiên Y đã ăn xong hơn nửa chén cháo, buồn ngủ cũng tan không ít. Làm người bên cạnh bỏ đồ trong tay xuống, Tiên Y chơi xấu quấn lấy Kim Phong Hoa muốn hắn cùng mình lên giường nằm, Bích Tỉ lui ra ngoài, canh giữ ở cửa, cũng không cho nha đầu ma ma bên ngoài đi loạn, cho dù có chuyện gì, cũng phải bước đi nhẹ nhàng, không được phát ra tiếng động.
 

“Nói đi, thế nào?” Ôm Tiên Y mạnh mẽ hôn một cái, Kim Phong Hoa hỏi.
 
“Ta nói, nhưng chàng đừng nổi giận, ít nhất đừng giận ta.” Tiên Y trước tiên phải dự phòng trước, nàng cũng không định gánh tội thay cho Vưu Xuân Sinh, dù sao ý tứ của Tứ Vương phi là uyển chuyển một chút nói cho Kim Phong Hoa, nàng nói xong là được, dù cho Kim Phong Hoa sau này có xa cách với Vưu Xuân Sinh hay không cũng không hề dính chút quan hệ với nàng.
 
Kim Phong Hoa thật ra đã sớm biết rằng là chuyện gì, nhưng vẫn không lộ thanh sắc, hắn đang đợi Vưu Xuân Sinh cầu đến Tiên Y, như vậy hắn chẳng những có thể thuận theo sườn núi xuống đài, còn có thể nói cho người khác biết, ở nơi này của hắn, chỉ có Tiên Y nói mới dùng được.
 
Tiên Y xoắn lấy đai lưng Kim Phong Hoa, hít thở một cái mới nói: “Vưu Xuân Sinh kia, chàng biết là người nào sao?”

 
Kim Phong Hoa vuốt sợi tóc của Tiên Y, bình tĩnh nói: “Biết nha.”
 
Tiên Y cho rằng Kim Phong Hoa nghe không hiểu, lại nói tiếp: “Ta không phải nói hắn là người Vưu gia, ta là nói……”
 
“Hắn là tứ tử của Hoàng thượng.” Kim Phong Hoa nằm trên giường cũng không mang quần áo bị sổ ra, ngược lại càng áp lên người Tiên Y.
 
“Chàng đã biết?” Phản ứng đầu tiên của Tiên Y chính là Vưu Xuân Sinh “tự thú” sao? Vậy một màn của Tứ Vương phi là từ đâu mà ra? Là muốn chơi nàng, hay là hai vợ chồng này đi khác đường nhau?
 
Kim Phong Hoa liếc mắt một cái đã nhìn thấu, buồn cười cởi áo ngoài tuỳ tiện ném một cái, sau đó chui vào ổ chăn của Tiên Y nói: “Thiếu gia ta là người thế nào nàng còn không biết sao? Thiếu gia ta còn có thể để một tiểu tử chưa mọc lông mao lừa gạt sao?”
 
Lời này vừa mới nói xong, Tiên Y lập tức cảm thấy trước ngực chợt lạnh, được lắm, vừa mới ăn no lại phải bắt đầu tiêu hao thể lực. Kim Phong Hoa sờ mó nhuyễn ngọc*, chỉ chốc lát sau hai người lăn lộn cùng một chỗ. Trong mơ hồ Tiên Y còn đang miên man suy nghĩ, nghe nói Vưu Xuân Sinh lớn hơn Kim Phong Hoa, sao hắn còn gọi Vưu Xuân Sinh là tiểu tử chưa mọc lông mao?
 
*Nhuyễn ngọc (trong ôn hương nhuyễn ngọc): chỉ người con gái.
 
Kim thiếu gia ăn uống no đủ, buông lão bà ngủ đến trời tối kịt trong lồng ngực ra, chờ hắn lặng yên thay đổi quần áo lại từ trong phòng ra ngoài, Quan Kỳ ngoài cửa đã chờ lâu.
 
Vào thư phòng, mới vừa ngồi, Quan Kỳ liền nói: “Người của chúng ta truyền tin đến, Trịnh gia Đại công tử đã trên đường hồi kinh.”

 
“Lâu như vậy, cũng nên hồi kinh.” Kim Phong Hoa uống ngụm trà nhuận khí.
 
“Nhưng mà người của phủ Trịnh Quốc công hình như cũng không vui lắm.” Quan Kỳ còn nói thêm.
 
Kim Phong Hoa đã sớm đoán được, Trịnh Dịch Hiên là nhi tử của nguyên phối Trịnh Quốc công, hiện giờ nguyên phối đó đã chết, lại có tiếp một người vợ kế, có mẹ kế tất nhiên có cha kế, toàn gia bọn họ muốn gã trở về mới là lạ. Nhưng mà toàn gia Trịnh Quốc công đều là lũ phế vật, đời trước dù có tâm tư tàn nhẫn cũng không đấu lại được đại nhi tử, cuối cùng chẳng những gia nghiệp vào tay đại nhi tử, ngay cả quốc gia cũng bị thêm vào theo. Muốn tìm chút phiền toái nhỏ cho Trịnh Dịch Hiên thì có thể sai bảo, nhưng mặt khác, Kim Phong Hoa căn bản chướng mắt đám người một nhà kia.
 
“Cát Đại Bằng đâu? Cũng đã trở lại cùng?” Kim Phong Hoa lại hỏi.
 
“Nghe nói liền Trịnh Đại công tử một mình trở về.”
 
Kim Phong Hoa đại khái cũng đoán được, Cát Đại Bằng là một người lỗ mãng, để gã ta đi ra ngoài thăm dò tin tức hay liều mạng với người khác còn được, nếu là đối phó với mấy tên giảo hoạt trong kinh, sợ sẽ sẽ có hại, nếu hắn không nghĩ sai, Cát Đại Bằng này hẳn là đã trở về quân doanh. Trịnh Dịch Hiên là người có tâm tư lớn, chẳng những có phương pháp trong quân doanh, quan văn trên triều cũng có mấy người giao hảo với y. Chỉ là hắn làm người ta thoạt nhìn qua thì tưởng là chính trực, tuy rằng có thể trở thành thanh đao trong tay

Hoàng đế, nhưng lão Hoàng đế kia có thể sợ đao quá sắc, lại cắt phải tay. Triều thần quá mức ngay thẳng không phải Hoàng đế nào cũng thích. Thần tử thuần phục thần tử ngay thẳng không phải lúc nào cũng không biết nhìn thấy đúng thời cơ mà thu tay.
 
“Lưu Li mới tới kia như thế nào?” Từ rất sớm, hắn đã bắt đầu không hỏi chuyện ở chỗ Bích Tỉ, cho dù hỏi cũng là làm trò trước mặt Tiên Y, hắn muốn Bích Tỉ trung thành với Tiên Y, chỉ cần Tiên Y không phản bội hắn, như vậy Bích Tỉ phải trung thành với Tiên Y hơn là trung thành với hắn, hắn không muốn làm Tiên Y cảm thấy thời thời khắc khắc đều bị hắn giám sát mọi hành động.
 
Quan Kỳ trả lời: “Lúc trước còn nói về đồng hương ở phủ Công chúa vài lần, sau này Tùng Lục nhìn nàng ta, dần dần cũng không còn nhắc lại nữa, nhưng thật ra rất trung thành với thiếu nãi nãi, người của chúng ta thử qua, trong nhà chính nha đầu này gặp qua người của chúng ta nói xấu thiếu nãi nãi, náo loạn rất nhiều, sau này còn đến trước mặt Bích Tỉ, làm cho người của chúng ta không còn thể diện.”
 
“Đúng là tốt.” Kim Phong Hoa lộ ra ý cười, không cảm thấy người của mình bị xui xẻo có chút nào không tốt.
 
Quan Kỳ thấy Kim Phong Hoa vui vẻ, trong lòng cũng có chủ ý, liền lấy hết can đảm nói: “Bên Hương Châu có tin tức, nói là có người theo dõi mỏ vàng của chúng ta.”
 
Kim Phong Hoa đứng lên, đi đến bên cửa sổ đẩy ra, hít thật sâu một hơi nói: “Người đọc thư đều đã chết?”
 
“Nói là nhìn chằm chằm bọn họ là người lai lịch bất phàm, có khả năng là……” Quan Kỳ thấy Kim Phong Hoa quay đầu lại liền chỉ lên bầu trời.
 
“Bọn họ đã xem thư kĩ càng chưa?” Kim Phong Hoa không tin là lão Hoàng đế kia phái người theo dõi hắn, lão già kia trong khoảng thời gian này luôn bị Xuy quốc giả mạo mã tặc làm cho thức trắng đêm khó ngủ, hơn nữa mấy năm trước con đập lớn vỡ đê, án lưu dân bạo động cùng với án tham ô kế tiếp nhiều như vậy, Phái quốc hiện giờ nếu không chỉnh đốn tốt, chưa cần Trịnh Dịch Hiên ra tay, Phái quốc chưa được quá năm mươi năm sẽ xong đời.

 
“Nhìn giống người Long Hành vệ.” Quan Kỳ nói thẳng nói.
 
“Đó cũng không có nghĩa là do thánh thượng.” Kiếp trước Kim Phong Hoa đã biết rõ, Long Hành vệ năm đó nếu không phải bị Thôi công công đè trẻn thì đã sớm bị thế lực khắp nơi lấy đi rồi, lúc sau Hoàng đế liên thủ với hắn, cũng là vì lão ta biết hắn hiểu chuyện, đối với Long Hành vệ cũng quen thuộc, hơn nữa không phải là hoạn quan, sau này còn có thể trợ giúp hoàng đế ở địa phương. Hiện tại Thôi công công đã chết, hắn đã được giải thoát, nhưng những cái xấu như kiếp trước hiển nhiên đã chậm rãi lòi ra, Long Hành vệ chính là một trong số đó, sợ là có người muốn mượn tay Long Hành vệ trục lợi từ mỏ vàng của hắn.
 
“Thiếu gia, ngài xem có muốn dừng lại hay không?” Quan Kỳ cẩn thận nói.
 
“Dừng một chút, nhưng không thể để người khác phát hiện, tốt nhất là có thể biết rõ bọn người kia là từ đâu ra.” Tài sản Thôi công công để lại lớn nhất trừ đám người trong bóng tối, chính là từng miếng khế đất cùng với mảnh đất có khoáng sản. Chỉ tiếc Thôi công công chết sớm, đời trước hắn vẫn chưa thành thục lắm, nhưng cũng không quan trọng, tự hắn có thể lập kế tiếp theo.
 
“Vâng, chủ tử.” Quan Kỳ tạm dừng, nhớ tới có việc liền nói tiếp: “Nghiêm tổng quản Hoành Thành bên kia mang theo tin tới.”
 
“Đưa ta xem một chút.”
 
Quan Kỳ móc phong thư từ tay áo ra đưa cho Kim Phong Hoa, từ khi Nghiêm tổng quản giao đồ cho Kim Phong Hoa, sau đó Hoành thành được giải vây, Kim Phong Hoa lại đem một số thứ trả lại để Nghiêm tổng quản quản lí, xem như là ban ân, cũng làm cho lão có thể danh chính ngôn thuận xử lí sự vụ nhị phòng hơn, Nghiêm tổng quản cũng nhìn Kim Phong Hoa trở thành cháu đích tôn của nhị phòng, thường thường sẽ gửi thư tới, có đôi khi là tình huống sản nghiệp của nhị phòng, có đôi khi là động tĩnh của đại phòng hoặc tam phòng, nghiễm nhiên đã trở thành đôi mắt của Kim Phong Hoa ở Hoành thành.
 
“Đến lúc rồi.” Kim Phong Hoa đọc thư xong nói: “Đi thôi, tìm thiếu nãi nãi của ngươi, đem hồi môn của cố nãi nãi Kim gia tìm ra, buổi chiều ngươi mang theo người và ấn tín, đi tiền trang lấy đồ về.”
 
Quan Kỳ đi rồi, Kim Phong Hoa còn đứng trong thư phòng, gần hai năm trước Kim gia bị đám mã tặc giả vây quanh mà việc sau đó đều không giải quyết được gì, tột cùng là đám mã tặc đó tìm cái gì, vì sao lại muốn tiêu diệt con cháu Kim gia, đến bây giờ cũng vẫn chưa có lời giải. Manh mối duy nhất hắn tìm được chính là từ tin tức của Tưởng phu nhân truyền đến, nhóm lão thái gia của Kim gia, tổ phụ trên danh nghĩa của hắn vào thời điểm còn sống, Xuy quốc còn có thể nhảy nhót lợi hại, tổ phụ làm Bố chính sử ở Thanh Châu, đoạn thời gian đó Hương Châu đến Thanh Châu có rất nhiều việc buôn bán, hơn nữa còn hợp với Bắc thành, có không ít thám tử của Xuy quốc chạy tới Hương Châu, lại trộm đi theo thương đội đến Thanh Chây, phụ thân Tưởng thái thái năm đó là tướng lĩnh nổi danh, bá phụ Tưởng thái thái lại là đại thần trong nội các, tuy rằng hiện tại đã không còn, nhưng Tưởng thái thái vẫn có thể nghe được từ chỗ phụ thân, lúc ấy ở Thanh Châu nghe nói là có một đám mật thám Xuy quốc, sau khi bị thẩm tra đã bị chuyển tới kinh thành, do thủ hạ của phụ thân Tưởng thái thái đích thân áp giải, tiếp theo đó mấy người này lại lộ ra thân phận bất phàm, lại sau đó… hình như là chết trong nhà lao.
 
Không biết là có liên luỵ gì trong đó hay không, nhưng vì sao kiếp trước đến hắn cũng không biết chuyện này từ đâu?
 
Tác giả có lời muốn nói: Ta nơm nớp lo sợ khi viết, sợ để sót, mặt đầy máu a ~



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện