Editor: Thanh Việt
Sau ngày đó cũng chưa có ai đi xem đống hồi môn kia, Vưu Xuân Sinh vừa tỉnh lại liền tìm Kim Phong Hoa ra ngoài, đến tối muộn mới trở về, ngày hôm sau Kim Phong Hoa phải đến Hàn Lâm viện, cũng chỉ có thể để việc đó đến buổi tối về nhà lại giải quyết. Kim Phong Hoa nằm trong ổ chăn ôm Tiên Y đang hồn nhiên quên mình, Tiên Y cũng lưu luyến hắn mới sáng sớm đã phải ra cửa, hai người nhão nhão dính dính đến khi Quan Kỳ đứng ở cửa lớn ho khan một tiếng mới tách ra, cuối cùng thật sự nhịn không được nữa, Kim Phong Hoa lại sờ thêm hai cái. Nhét Tiên Y lại vào tấm chăn mỏng, Kim Phong Hoa nhìn chậu băng của cửa nói: “Đừng ngại nóng mà nằm ở trong phòng, con người phải đổ mồ hôi một chút, nếu cứ nghẹn như vậy rất dễ sinh bệnh.”
Tiên Y sợ nhất cái nóng, nhưng không thể không thừa nhận lời của Kim Phong Hoa, đành phải gật gật đầu.
Kim Phong Hoa nhìn bộ dạng ấm ức của nàng, đau lòng muốn đòi mạng, nhưng không thể mềm lòng, hắn dỗ dành bên lỗ tai Tiên Y: “Chỉ cần đi ra ngoài một chút thôi, buổi chiều nóng thì vào trong nhà, để bọn nô tài làm cho nàng một chén băng ăn.”
Đôi mắt Tiên Y sáng lên, hôn Kim Phong Hoa một cái.
Kim Phong Hoa cong mắt cười, nhéo cái mũi nhỏ của Tiên Y, lại nói: “Thứ đồ đó nàng cũng không thể ăn nhiều, lỡ đến khi nguyệt sự tới lại đau bụng, mất nhiều hơn được.”
Mặt Tiên Y lập tức đỏ thẫm, trừng mắt liếc Kim Phong Hoa một cái, sau đó co rút lại vào trong chăn.
Kim Phong Hoa lắc đầu cười, cách một lớp chăn ôm một cái, lúc này mới đứng lên, lại phát hiện vạt áo của mình bị Tiên Y đang ở trong chăn kéo kéo.
“Bảo Quan Kỳ lấy thêm cho chàng hai bộ quần, không biết Hàn Lâm viện có đủ đá lạnh hay không, nếu quần áo của chàng ướt thì đổi một bộ khác đi, đừng cố chống đỡ, bằng không nếu khó chịu, chờ qua giờ cơm trưa ta bảo người trong phủ đưa cho chàng li trà lạnh, đừng chỉ làm việc cho người khác, chàng cũng phải uống.” Tiên Y ở trong chăn ù ù nói xong, mới buông tay, cũng không ra khỏi chăn.
Tâm Kim Phong Hoa muốn tan chảy ra, nếu không phải thời gian đã không còn kịp nữa, hắn thật sự muốn thân mật với lão bà nhà mình thật tốt. Trong lòng vẫn luôn nóng, cho nên trên đường đi của Kim Phong Hoa còn dặn dò Quan Kỳ: “Bảo phòng bếp làm điểm tâm ngon cho thiếu nãi nãi nhà ngươi, đúng rồi, lần trước không phải nàng muốn ăn cái gì mà tôm hùm đất sao? Làm cho nàng đi, còn có trái cây phải làm cho thật mát, qua đêm thì không cần dùng nữa, bồn băng trong phòng không được để hết, đúng rồi, lần trước không phải nói phía nam mang đến mấy quân cờ sao? Buổi chiều thiếu nãi nãi ngươi ở trong phòng nhàm chán thì ngươi dặn người mang qua đi, món đồ chơi đó khá mới mẻ, ngươi để người trong phòng chơi với nàng, nhớ rõ phải có thắng có thua, bằng không nàng sẽ không chơi thoải mái.”
Quan Kỳ ở phía sau nghe xong đầy một lỗ tai, trong lòng than thở, chủ tử, sao người lại đột nhiên dông dài như thế chứ?
Kim Phong Hoa ngồi trên xe ngựa còn nói chưa đã thèm, vén bức mành lên, nói tiếp: “Nhớ rõ thiếu nãi nãi ngươi đứng dậy dạo vườn phải che dù cho nàng, đừng để nóng, bọn nha đầu bên cạnh cũng phải cần mẫn lên, cái kia nước trái cây để vào nước giếng, không thể ướp lạnh, quá lạnh.”
Quan Kỳ ngồi ở trên giá xe ngựa, nghe xong lời này đành phải nhảy xuống xe, lại dặn dò nhị quản sự trong phủ mãi, trong lòng không khỏi hò hét: Chủ tử, không phải người thật sự bị lão ma ma nhập thân đấy chứ? Bọn nô tài không phải nuôi để ăn không uống không!
Kim đại ma đầu mang theo sự lo lắng cùng vô hạn không tha bị Quan Kỳ thần tốc lôi đi, chờ hắn chuẩn bị muốn nói cái gì đó, lại phát hiện xe ngựa đã đi được nửa đường, rơi vào đường cùng Kim Phong Hoa chỉ có thể dựa vào vách xe ngựa, nghĩ đến chuyện khác để phân tán tư tưởng. Nhưng suy nghĩ một chút, hắn thật sự đã nhớ tới một chút chuyện, kiếp trước lúc Trịnh Dịch Hiên khởi nghĩa vũ trang, Xuy quốc vẫn luôn như hổ rình mồi đối với Phái quốc lại đột nhiên như là đang xảy ra nội loạn, vốn còn tuyên bố chiếm đánh Bắc thành vào thẳng kinh thành Xuy quốc không hiểu sao lại thu binh, sau đó đóng cửa cho đến lúc Trịnh Dịch Hiên đăng cơ, Xuy quốc cũng chưa ngóc đầu dậy. Năm đó có không ít chuyện tốt đều là do Trịnh Dịch Hiên an bài mật thám xúi giục một vài trọng thần của Xuy quốc, mới đưa đến chuyện Xuy quốc lại đột nhiên trở nên khốn đốn cả trong lẫn ngoài, kiếp trước hắn vẫn luôn chỉ coi chuyện này thành ra như vậy là do Trịnh Dịch Hiên dùng lời đồn đắp thiếp vàng, nhưng hiện tại kết hợp chuyện của Mâu huyện, trong lòng hắn không suy nghĩ được gì. Hay là kiếp trước Trịnh Dịch Hiên đã thật sự từ trên người Kim gia tìm được đồ mà Xuy quốc muốn?
Xuống xe, Kim Phong Hoa còn đang âm thầm ngờ vực, mặt ngoài hắn vẫn bình tĩnh chào hỏi từng người đi qua. Tuy rằng Kim Phong Hoa nhậm chức không lâu, nhưng tất cả mọi người đều biết Hoàng đế có tâm đề bạt hắn, hơn nữa Hàn Lâm viện đôi khi còn phải soạn thảo xem cái gì sổ con, cái gì chương trình, Kim Phong Hoa mỗi lần đều có thể viết xong rất đầy đủ, lúc trước là để cho hắn tập luyện, nhưng sau này, gần như công văn thường nhật đều là do Kim Phong Hoa chấp bút. Nhưng mà Kim Phong Hoa làm ra vẻ là người thành thật, mỗi lần có người trên khích lệ, hắn luôn không chút nề hà phiền phức tự mình học tập đồng liêu, thường ngày cũng không quên ban cho mấy người này một chút ơn huệ nhỏ, có đôi khi là lọ thuốc mỡ, có đôi khi là một chút đồ ăn ngon, có đôi khi là một số đồ trang trí không đáng giá nhưng cần thiết. Thi ân không ở vàng bạc, muốn gãi ngứa phải gãi đúng chỗ, Kim Phong Hoa nắm chuyện này trong tay chơi đùa hoàn hảo không có khuyết điểm. Hàn Lâm viện gần như không có ai không thích hắn, ngay cả những người lâu năm khó gặm của Hàn Lâm viện cũng rất thích hắn, không nói được là lí do vì sao.
Kim Phong Hoa đi vào phòng, đồng liêu phần lớn đều đã tới, nhìn thấy hắn đều là hoa cười đầy mặt, còn yêu thương nhìn hắn thêm vài lần, có thể thấy được trừ cách làm người của Kim Phong Hoa bày ra, dung mạo của hắn cũng chiếm được không ít cảm tình.
“Ai, các ngươi không có nghe nói sao?” Một vị đồng liêu xem như có “phương pháp” nhận tin tức nói: “Án lưu dân kia giống như có người rất có mặt mũi.”
Một đám đồng liêu tuổi còn trẻ đi qua vây quanh hắn, những người lớn tuổi tuy rằng không nhúc nhích, nhưng lỗ tai lại dỏng lên.
Kim Phong Hoa uống trà, làm như không nghe thấy.
“Ta nói cho các ngươi, nghe nói chuyện này có quan hệ với vị mấy tích kia.” Đồng liêu kia nói ngắn gọn, khoa tay ở háng nói.
“Vậy bọn thiến (hoạn quan)…” Bên cạnh có một người xúc động mở miệng, bị người bên cạnh bịt miệng lại.
“Ngươi không muốn sống nữa à, nói hồ đồ cái gì đấy!”
Thôi công công tuy rằng không còn nữa, nhưng trên triều đình vẫn có không ít đảng