Sau gần 1 tháng trị liệu, vết thương của Sở Du đã gần như bình phục hoàn toàn, làn da của cô đúng là cực phẩm, hồi phục vô cùng nhanh đến cả sẹo cũng không để lại dấu vết nào.
Quá nhiều ngày bị ép ở trên giường, hôm nay Sở Du mới được thỏa thích đi lại khắp mọi nơi nhưng chỉ tiếc là đã mất đi dáng vẻ nghịch ngợm, hoạt bát rồi.
Mấy ngày cô bị thương đều một tay cha nuôi chăm sóc, ngày nào cũng đúng giờ trở về bảo thành ăn tối, nói chuyện cùng cô, điều này đã khiến cho sự mất mát, tổn thương trong lòng dần biến mất.
Hiếm có hôm nào tâm tình Sở Du vui vẻ, thời tiết lại vô cùng trong lành dễ chịu nên cô quyết định tự tay tưới hoa trong khu vườn xinh đẹp kia.
Sở Du đang mải mê chăm chút cho từng bông hoa thì bất chợt điện thoại liền reo lên, cô nhanh chóng nhấc máy.
“Dục Lăng, là anh sao?” - Giọng cô đầy vẻ vui mừng.
Đầu dây bên kia vâng lên âm thanh trầm ổn, nhẹ nhàng.
“Là anh! Anh gọi cho em để báo cho em một tin tốt, hai chúng ta được nhận vào làm cùng một công ty đấy.”
Cô thiếu chút nữa nhảy cẫng lên, được làm chung với học trưởng là điều cô hằng mong ước.
Anh vừa tài giỏi, thông minh lại rất tốt bụng, làm cùng anh chắc chắn sẽ không lo lạ người lạ chỗ.
Ngữ khí Sở Du càng thêm phấn khích.
“Thật ạ! Vậy ngày mai chúng ta đến đấy luôn nhé.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được!”
Tắt máy, Sở Du cũng không còn tâm trạng đâu mà tưới hoa nữa, cô hưng phấn chạy ngay vào nhà, vừa hay gặp Á Lan quản gia vừa từ trên tầng đi xuống.
Nhìn sắc mặt tươi như hoa nở của cô liền tiến đến gần hỏi chuyện.
“Sở Du tiểu thư có chuyện gì mà vui thế?”
Sở Du thấy bà liền chạy đến, giọng không thể kích động hơn.
“Bác Á Lan, ngày mai con được đi làm rồi đó!”
Lời cô vừa dứt, sắc mặt Á Lan quản gia ngay sau đó liền biến đổi.
Ánh mắt hiền hậu vừa vui lại vừa lo lắng, bà khẽ nhỏ giọng nói với cô.
“Nhưng...!Hoắc tiên sinh sẽ để cô đi sao?”
Sở Du chợt khựng lại, nụ cười trên môi cũng dần biến mất.
Sao cô lại không nghĩ ra điều này có, với tính cách bá đạo lạnh lùng của cha nuôi liệu có cho cô đi làm không? Trong lòng bắt đầu lo lắng, Sở Du cười gượng nói với bà.
“Không sao, cháu sẽ nói với ông ấy mà!”
Sau đó cô nhanh chóng lên phòng, nghĩ đủ mọi cách làm sao để mở lời với Hoắc Dịch thành.
Vẫn như mọi ngày, anh đều về đúng giờ để ở bên cô lúc tối.
Bữa tối được chuẩn bị lên, Sở Du ngồi phía đối diện Hoắc Dịch Thành, nhất thời có chút hồi hộp không biết phải đề cập đến vấn đề đi làm thế nào.
Đôi mắt sắc bén khẽ lướt qua người cô, hết thảy biểu cảm, trầm tư đều bị Hoắc Dịch Thành nhìn thấy.
Anh khẽ đặt đũa xuống, hướng mắt đến Sở Du, ngữ khí trầm thấp.
“Có chuyện gì sao?”
Âm thanh lạnh lẽo truyền đến khiến cô không khỏi giật mình, hành động nhất thời có chút loạn xạ.
“Tôi...!tôi muốn đi làm!”
“Tại sao?” - Anh bị bất ngờ với lời nói của cô, ngữ khí đầy lạnh giá.
Gương mặt Hoắc Dịch thành biến sắc, tỏa ra khí lạnh bức người làm Sở Du càng thêm sợ hãi, giọng càng nhỏ đi.
“Tôi muốn có công việc riêng của mình, chứ không thể cứ ở nhà mãi thế này được.”
Đôi mày anh bất giác nhíu lại, ngữ khí đã giảm chút lạnh lẽo.
“Em nghĩ ta không nuôi nổi em?”
“Không phải, tôi...” - Sở Du lộ rõ vẻ khó xử cùng căng thẳng.
Hoắc Dịch thành cuối cùng cũng thở dài, giọng nhẹ nhàng trở lại.
“Thôi được, nhưng ta có một điều kiện, tan làm ta sẽ đón em.”
Lời nói của anh vừa lọt vào tai cô đã khiến đôi mắt lưu ly như tỏa sáng.
Sở Du mừng rỡ đáp lại anh.
“Tốt quá rồi!”
Sự vui vẻ của cô biểu hiện rõ trên gương mặt làm Hoắc Dịch Thành tâm trạng tốt lên theo.
Sở Du ngay lúc này chợt phát hiện cha nuôi bình thường rất khó để anh làm theo ý cô, vậy mà tại sao hôm nay lại để thỏa hiệp như vậy.
Nhưng mà không sao, chỉ cần anh đồng ý là quá tốt rồi.
Vậy là ngay tối hôm đó cô đã chuẩn bị tươm tất mọi thứ, đi ngủ sớm để chào đón ngày đi làm đầu tiên.
Sáng ngày hôm sau, Sở Du thức dậy sớm hơn ngày thường, chuẩn bị hết mọi thứ cần thiết, cô chọn một bộ đồ đơn giản, trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn làm nổi bật diện mạo xinh đẹp, yêu kiều của mình.
Hoắc Dịch Thành vốn định đưa cô đến chỗ làm nhưng do có việc đột xuất nên đã