Tiếng hét lớn của Sở Du khiến Hoắc Dịch Thành bất chợt sững lại, ánh mắt tràn ngập sự tủi hờn,khóe mắt long lanh như có nước.
‘’6 năm trước anh một mực muốn tôi bỏ đứa bé, giam tôi ở trong phòng, ép tôi uống thuốc tránh thai.
Như vậy là quá đủ rồi, bây giờ Thiếu Tần chỉ là con của một mình tôi, bất cứ ai cũng không thể mang thằng bé đi.
Nếu anh nhất quyết dồn tôi vào đường cùng vậy thì tôi sẽ liều chết với anh.’’
Hoắc Dịch Thành chưa bao giờ thấy dáng vẻ hung thần của cô như lúc này, đúng là thời gian đã khiến cô bé nhỏ dại, ngây ngô thuở xưa trở nên quật cường đến thế.
Rốt cuộc những năm qua cô đã phải chịu bao nhiêu tổn thương và khổ sở.
Anh nhíu chặt đôi lông mày kiếm đen, khóe môi hơi run rẩy.
Sau cùng vẫn không nhịn được mà lùi lại vài bước, thở dài.
‘’Xin lỗi em, tất cả đều là lỗi của tôi.
Đáng lẽ 6 năm trước tôi không nên đối xử với em như vậy.
Nhưng tôi vẫn muốn chính miệng em nói ra…’’
Anh ngập ngừng do dự đôi chút rồi nói tiếp.
‘’Thiếu Tần có phải con tôi hay không?’’
Cơ thể Sở Du
run rẩy đến không thể kiềm chế, hốc mắt sớm đã ngấn nước, đôi môi hồng nhuận
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
mím chặt, mí mắt cụp xuống.
Không biết bao lâu sau mới cất giọng kiên cường.
‘’Con ai thì còn quan trọng không? Hiện tại thằng bé chỉ là của một mình tôi, bất kì ai cũng
không liên quan.
Mời anh về cho!’’
Âm thanh sắc bén, đanh thép mang theo sự quả quyết cùng đau xót, Hoắc Dịch Thành sợ bản thân
nói thêm sẽ khiến cô tức giận, đành áp chế sự nóng nảy của bản thân, nhẹ giọng.
‘’Thôi được rồi, em không muốn nói cũng được, nhưng sự thật rồi cũng sẽ được phơi bày, em không giấu nổi tôi đâu.
Nói rồi, anh liền rời đi, trước khi đi còn không quên trêu chọc cô.
‘’Dù có ra sao tôi cũng không để em chạy thoát lần nữa đâu.’’
‘’Anh…’’ Sở Du bất mãn nhìn người đàn ông rời đi, miệng hơi nhếch lên nụ cười.
Cô đang bị gì vậy, sao lại có thể cười với câu nói của anh ta, không được, nhất định không để anh ta cướp đi Thiếu Tần, càng không thể quay về bên anh thêm một lần nào nữa.
Đúng lúc này, Thiếu Tần liền đi ra, hai người đối diện nhau im lặng trong giây lát.
Nhìn thấy mẹ mình trong bộ dạng này, cậu chỉ biết đến kế bên, lặng lẽ ôm lấy Sở Du, giọng nhỏ nhẹ.
‘’Con đã sớm biết chú ấy là ba rồi, nhưng con đã không nói với mami.
Điều con mong muốn là mami có thể tìm cho mình một người đàn ông mà mami yêu nhất để ở bên, chứ không phải gò ép vì trách nhiệm của cha mẹ.’’
Câu nói của đứa con trai khiến cô hoàn toàn xúc động, ôm chặt lấy cơ thể bé nhỏ kia, nước mắt cuối cùng vẫn không kìm được mà rơi xuống.
‘’Mami xin lỗi, xin lỗi vì không thể cho con một gia đình trọn vẹn.
Mami hứa sẽ bảo vệ con thật tốt.’’
Thiếu Tần cười lên rạng rỡ, vỗ nhẹ lên vai cô.
Giọng lém lỉnh.
‘’Mami sao lại khóc nhè rồi, khóc xấu lắm.
Sưng mắt lên rồi không chú nào thích đâu nha.’’
Sở Du cười thành tiếng, xoa nhẹ đầu cậu.
Lấy tay gạt bỏ đi nước mắt, nghẹn ngùng đáp lại.
‘’Được được, mami không khóc nữa, chúng ta cùng nhau vào ăn cơm thôi.’’
Cả hai người vui vẻ vào bên trong ăn cơm.
Không khí gia đình chỉ vỏn vẹn một mẹ một con nhưng lại ấm áp đến lạ thường.
Đơm giản vì nơi đó, cô được là chính mình, hết thảy mọi thứ đều không quan tâm.
Cho dù tương lai sau này có khó khăn đến đâu,Sở Du nhất định sẽ bảo vệ mái ấm này chu toàn.
Trong chiếc xe đen đang lao vào màn đêm, Hoắc Dịch Thành trầm tư hút thuốc, Cảnh Tử nhìn qua gương thấy bộ dạng tiều tụy khác thường này, nhịn không được mà lên tiếng.
‘’Tiểu thiếu gia và tiểu thư…’’
‘’Có phải là tôi vội vàng quá không? Cô ấy thật sự vẫn còn đang sợ hãi quá khứ.’’
Âm thanh tiêu điều cùng tang thương khiến Cảnh Tử có chút không tin vào mắt mình.
‘’Phụ nữ luôn cần sự nhẹ nhàng che chở, ép buộc hay nóng vội đều sẽ khiến họ sợ.
Ngài vẫn
nên từ từ chạm vào trái tim Sở Du tiểu thư.’’
‘’Nhẹ nhàng?’’
Hoắc Dịch Thành sau khi nghe Cảnh Tử nói vậy, trong lòng như đã hiểu ra được phần nào.
Đúng là anh đã quá nóng vội, nhanh muốn cô cùng con trai trở về bên cạnh mình, vậy nên ban nãy cô mới phản kháng kịch liệt đến thế.
Anh hướng tầm nhìn qua ô cửa kính.
Màn đêm hòa cùng ánh điện sáng tấp nập, tâm trí lại đặt về một nơi khác,anh yêu cô nên chưa từng một khắc quên đi bóng dáng nhỏ bé ấy.
Điều duy nhất anh muốn bảo vệ lúc này chính là nụ cười vô tư của Sở Du.
Anh muốn cô có thể sống một đời hạnh phúc, anh nhiên không phải khổ sở như bây giờ.
Tất cả đều là vì người phụ nữ anh yêu.
- --------------------------------------------
Cách khu nhà ở Sở