Cảnh Tử cùng Đông Khiết còn đang mải tranh cãi về những bức ảnh mới chụp được, đột nhiên giống như nhớ ra điều gì đó, Đông Khiết liền quay lại, ngay khi ánh mắt bắt gặp khung cảnh trước mắt, anh không nhịn được mà hét lớn.
‘’Không xong rồi, Sở Du tiểu thư!!’’
Cảnh Tử nghe thấy tiếng kêu lớn cũng giật mình nhìn lại.
Sở Du và Thiếu Tần đang bất tỉnh trên người của hai kẻ mặc đồ đen đang tháo chạy về phía chiếc xe bán tải lớn.
Đông Khiết nhanh như chớp vọt chạy đuổi theo nhưng chúng đã nhanh hơn một bước leo lên xe chạy mất.
Anh tức giận lấy điện thoại gọi điện.
‘’Mau đuổi theo chiếc xe xxx, bằng mọi giá phải bắt được chúng.’’
Cảnh Tử ở bên này cũng không khỏi kinh hãi, điên cuồng gọi điện cho Hoắc Dịch Thành.
Anh ở bên này đang vui vẻ cầm hai cây kem vẫn còn mát lạnh, chuẩn bị quay về chỗ hai mẹ con Sở Du liền nhận được cuộc điện thoại từ Cảnh Tử, tiếng chuông réo liên hồi khiến anh có chút nhíu mày, nhấc máy nghe.
‘’Có chuyện gì?’’
Đầu dây bên kia không giấu được sự lo lắng cùng nóng vội, hấp tấp nói với anh.
‘’Không hay rồi ông chủ, Sở Du tiểu thư....tiểu thiếu gia…bị bắt cóc rồi…’’
Tiếng nói tựa như tiếng sấm rền đánh ngang tai, cơ thể to lớn chợt cứng đờ, bàn tay run rẩy đến rơi quả cây kem xuống đất, ánh mắt lóe lên tia chết chóc cùng phẫn nộ.
Đáng chết! Tại sao anh lại chủ quan như vậy, để hai mẹ con cô nơi đông người như thế.
Hoắc Dịch Thành lập tức chạy đến chỗ cũ, lúc đó Đông Khiết và Cảnh Tử đều đã tập trung sẵn ở đó, ai nấy đều vô cùng căng thẳng.
Vừa trông thấy anh, Đông Khiết nhanh chóng đến báo tình hình.
‘’Tôi đã cho người lập tức đuổi theo chiếc xe đó, có vẻ như là của bọn Lục Bang.’’
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bàn tay anh nắm chặt thành quyền, đôi ngươi xanh lục ẩn hiện vài tia máu đỏ, giọng nói nhuốm đầy hơi thở nguy hiểm.
‘’Lại là Lục Bang, đáng nhẽ năm đó nên diệt trừ toàn bộ chúng nếu không sao có thể xảy ra chuyện ngày hôm nay.’’
Sau khi Lục Bằng bị giết chết, rất nhiều thuộc hạ của hắn đã tìm cách trốn sang nước ngoài, đặc biệt là Lục Triết – em trai của Lục Bằng.
Hắn sau khi biết cái chết của anh trai mình là do Hoắc Dịch Thành gây ra liền thâu tóm rất nhiều thành viên cũ của Lục bang, tạo nên một tổ chức mới mang tên Dạ Hoàng, chừng ấy năm ẩn thân tạo dựng thế lực, vài năm gần đây đã xuất đầu lộ diện, liên tục tạo hiềm khích với Tước.
Hoắc Dịch Thành vốn chẳng để tâm đến những con tôm tép nhỏ bé, nhưng ngày hôm nay lại ngang nhiên bắt cóc người thân cận của anh, đúng là tìm
đường chết.
Cảnh Tử bồn chồn, do dự như có chuyện gì muốn nói, một hồi không nhịn được nên đã cất
giọng dè chừng.
‘’Ông chủ, thế lực của chúng ta mặc dù rất lớn nhưng Pháp là nơi quản lý khá chặt chẽ, mạng lưới của chúng ta thật sự không thể tìm kiếm được vị trí cụ thể.
Chỉ có….’’
Cậu ngập ngùng không dám nói tiếp, sợ Hoắc Dịch Thành sẽ nổi cơn thịnh nộ.
Anh thấy
Cảnh Tử không dám mở lời liền lên tiếng.
‘’Có gì thì nói đi, giờ này không phải lúc để do dự.’’
Câu nói của Hoắc Dịch Thành khiến cậu yên tâm được phần nào.
‘’Chỉ có Dục Thị mới giúp chúng ta được…’’
Ai mà không biết kể từ năm đó, Dục Lăng quyết định tiếp nhận vị trí tổng giám đốc điều hành, đưa Dục Thị nhắm đến Pháp, hoàn toàn không còn chút quan hệ gì trong nước.
Lúc này đây đúng là chỉ còn nước hợp tác với Dục Lăng.
Hoắc Dịch Thành trong lòng khó chịu vạn phần, nhưng gĩ đến Sở Du và Thiếu Tần sẽ gặp nguy hiểm bèn gọi điện cho Dục Lăng.
Tại văn phòng tổng giám đốc Hoắc Thị.
Cánh cửa lớn đột ngột mở tung, một thân ảnh nhanh như chớp lao đến, giáng một đòn mạnh vào mặt Hoắc Dịch Thành trước sự ngỡ ngàng của Cảnh Tử và Đông Khiết.
Đông Khiết định tiến đến liền bị anh ngăn lại, Hoắc Dịch Thành không phản kháng, nhìn gương mặt phẫn uất của Dục Lăng.
‘’Tên khốn nhà anh, tôi đã nói anh hãy tránh xa cô ấy cơ mà.
Nếu cô ấy và con có mệnh hệ gì, tôi nhất định sẽ giết anh.’’
Âm thanh đanh thép xé toạc sự tĩnh lặng bên trong căn phòng lạnh lẽo.
Cảnh Tử bước
đến, giọng nghiêm túc.
‘’Dục tổng, đây là chuyện không mong muốn, hoàn toàn không phải ông chủ cố ý.
Hiện giờ
chúng ta nên tìm cách cứu tiểu thư chứ không phải là ở đây tranh cãi.’’
Hoắc Dịch Thành vẫn im lặng, không ai có thể hiểu được lúc này anh dằn vặt đến cỡ nào, cảm giác thống khổ đến tột cùng, cơ thể nặng nề ngồi xuống ghế lớn, đáy mắt ánh lên sự muộn phiền.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại của anh lại reo lên một lần nữa.
Số điện thoại lạ khiến anh càng trở nên nóng ruột mà nghe máy.
Đúng như dự đoán, bên đầu dây kia phát ra âm thanh thô lỗ cùng dữ tợn.
‘’Xin chào ông chủ Hoắc, đã lâu rồi không gặp, thế nào…vẫn nhớ tôi chứ?
Hoắc Dịch Thành nở nụ cười chết chóc, gân xanh nổi lên rõ rệt trên trán, giọng bình thản nhưng mang theo sự lạnh lẽo vô hạn.
‘’Đương nhiên là nhớ rồi, Lục Triết!’’
Tên đó cười lớn, giọng bỡn cợt khiến người ta vô cùng khó chịu.
‘’Tôi tặng anh một món quà này, mong anh sẽ thích.’’
Nói rồi, một đoạn video hiển thị trên máy anh, Hoắc Dịch Thành cho Cảnh Tử chiếu lên màn hình lớn.
Trước ánh mắt của bốn người, hình ảnh Sở Du và Thiếu Tần bị trói tay chân, miệng bị nhét khăn, nằm bất tỉnh ở một góc trong một căn nhà xa lạ.
Lục Triết xuất hiện trong video mang theo sự lỗ mãng cùng oán hận, hắn đến bên cô, dùng bàn tay lớn chạm lên gương mặt nhỏ bé ấy.
‘’Haha, Hoắc Dịch Thành, mau đến cứu vợ của anh đi, nếu không thì để làm người tình của
tôi cũng không tồi!’’
Hoắc Dịch Thành không thể kìm nổi sự giận dữ, Dục Lăng đứng kế bên cũng không khác, bàn tay nắm chặt đến run rẩy.
‘’Chết tiệt, phải làm gì đó đi chứ Hoắc Dịch Thành.’’
Dục Lăng nóng vội nhìn anh, trong lòng lo lắng vạn phần.
Cuối đoạn video, Lục Triết yêu cầu chỉ được một mình Hoắc Dịch Thành đến đó.
Anh suy nghĩ trong giây lát, cuối cùng hạ quyết tâm.
‘’Tôi sẽ một mình đến đó cứu hai