Vừa kéo tay nải lên cao, Lôi Vi vừa kéo ngựa đi vừa quan sát mọi thứ xung quanh. Con đường không quá lạ lẫm với nàng song cảnh vật đã thay đổi đôi phần. Chỉ mới có vài năm không xuống phía nam, đến vùng Thảo Nguyên mà đã thay đổi đến thế này rồi.
Đôi chân đã thấm mệt, nhưng Lôi Vi biết con đường phía trước còn rất dài. Nàng nhất định phải vững vàng, không thể chùng bước được. Nàng nhất định phải tìm được Phúc Tuần. Chỉ nghĩ đến việc chàng nơi sa trường đang gặp nguy hiểm là lòng nàng lại nóng như lửa đốt. Đôi chân cũng vì vậy mà bước nhanh hơn.
"Cách đây gần mười ngày trước, sau khi Băng Luân Công chúa hạ sinh được một tiểu Hoàng tôn, trong khi cả Hoàng cung ai nấy hãy đều vui vẻ chúc mừng, từ ngoài sa trường lại báo về tin dữ. Những gì nghe được khiến Lôi Vi không khỏi bàng hoàng. Yên Khâu nhân lúc đêm khuya đã đánh úp lều trại của Tân Thục khiến quân ta phải tháo chạy. Ai ở trên thuyền thì tháo chạy bằng đường thủy, ai ở trên bờ thì tháo chạy bằng đường bộ. Phúc Tuần trong lúc hỗn loạn đã mất tích. Sau khi ổn định lại quân ngũ, Phúc Khải một mặt cho người đi tìm chàng, một mặt cho người chạy đến thành gần nhất để tiếp tế lương thực. Mất chủ tướng, lòng quân đã rối lại càng rối hơn khi người đó là chính là Thái tử Điện hạ.
Khi nghe tin này, Lôi Vi quả thật cắt không còn giọt máu. Nàng đã chạy đến Đại điện cầu xin Hoàng thượng để nàng đi thương thuyết với Yên Khâu lần nữa. Song lần này Định An Hoàng đế nhất quyết không chịu. Đã vậy Ngài còn ra lệnh cấm nàng không được xuất cung khiến nàng không thể nào tự ý rời khỏi Hoàng cung như trước nữa.
Hết ngày này đến ngày khác trôi qua trong sự lo lắng khiến Lôi Vi bức bối không chịu nỗi ấy vậy mà tin của Phúc Tuần từ nơi sa trường vẫn bặt vô âm tín. Ba ngày trước nàng bèn đánh liều. Hôm ấy sau buổi cơm chiều, nàng nói mệt nên đi ngủ sớm. Chờ đến đêm nàng cải trang thành Thái giám trốn ra khỏi Xuân Hoa viện. Vì Thái Thường Nhạc phủ nằm ở vòng ngoài của Hoàng cung nên việc ra vào Hoàng cung cũng tương đối dễ dàng hơn. Nhưng khổ nỗi muốn trốn khỏi Xuân Hoa viên không phải dễ khi trước phòng của nàng Tiểu Tuyết Cầu luôn túc trực.
Phải vất vả lắm nàng mới trốn được rồi đến cổng gần nhất, Tây môn Bạch Hổ, quan sát động tĩnh một lúc khá lâu sau đó nàng đánh liều nói là người của Ninh Vương phủ vì vào cung có việc nên giờ mới về. Hai tên lính gác nhìn nàng với vẻ nghi ngờ song rất nhanh sau đó bọn chúng cho nàng xuất cung. Qua được một ải rồi nàng nhanh chóng chạy xuống cổng thành phía Nam để ra khỏi kinh thành và từ đấy, nàng chỉ cần nhắm thẳng hướng Nam mà đi là sẽ tới nơi. Nghĩ vậy, bước chân của nàng đi mỗi lúc một nhanh hơn.
Song vui mừng chưa được bao lâu, khi tới cổng thành phía Nam, Lôi Vi đã không khỏi kinh ngạc khi thấy có người đã đứng chờ sẵn nàng.
_ Vương...vương gia?!- Lúng búng mãi, Lôi Vi mới nói nên lời.- Tại sao Ngài lại ở đây?
_ Vì ta biết nàng sẽ không chịu ngồi yên một chỗ.
Gương mặt chìm hẳn trong bóng tối của Phúc Hoằng khiến Lôi Vi không thể không thể nào nhìn ra được tâm tư của chàng lúc này. Thả dây cương ra, chàng chậm rãi tiến về phía nàng. Bầu không khí giữa hai người nhanh chóng rơi vào im lặng. Ngoài tiếng nói cười của những người đi đường, giữa họ không ai nói thêm câu nào. Cho đến mãi một lúc sau đó, chàng mới chậm rãi quay về phía nàng.
_ Nàng vì Điện hạ mà liều mình như vậy, ta không thích một chút nào.- Nhìn xoáy và Lôi Vi, Phúc Hoằng chậm rãi nói.
_ Vương gia...
_ Nhưng ta biết...- Phúc Hoằng cắt ngang lời của Lôi Vi.- Dù ta có không thích thì ta vẫn không thể cản bước nàng được. Vậy nên ta không ngăn cản nàng.
Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên nhìn Phúc Hoằng.
_ Nhưng nếu nàng xảy ra chuyện gì, ta sẽ không để yên cho Phúc Tuần đâu.- Chất giọng của Phúc Hoằng đầy lãnh khốc.- Vì vậy nàng hãy chăm sóc tốt cho bản thân mình.
Dứt câu, không để cho Lôi Vi nói thêm câu nào, Phúc Hoằng chậm rãi, cầm dây cương ngựa đặt vào tay nàng khiến nàng đã ngạc nhiên lại càng ngạc nhiên hơn.
_ Đường đến Thảo nguyên rất xa, con Hạn Huyết Bảo Mã [1] này sẽ giúp nàng đến đó nhanh hơn.
Nghe Phúc Hoằng nói, Lôi Vi không khỏi mở căng mắt mà ngạc nhiên. Có nhầm không vậy?! Từ khi bị xuyên không đến thời đại này nếu không ngồi xe thì đi bộ, nàng có bao giờ cưỡi ngựa đâu. Trước đây Băng Luân Công chúa và Phúc Tuần có chỉ qua nhưng nàng mới chỉ dừng lại ở mức biết ngồi lên lưng ngựa mà thôi. Vẫn chưa giữ được thăng bằng. Hai người quen biết nhau bao lâu nay, chàng lẽ nào đã quên mất điều này?
_ Nàng yên tâm! Con ngựa này đã được thuần rồi nên nó rất ngoan và biết nghe lời. Vậy...ta về đây!
Gượng cười, Lôi Vi nhìn theo bóng Phúc Hoằng đi mỗi lúc một xa rồi quay lại nhìn con Hạn Huyết Bảo Mã.
_ Ta sẽ gọi mày là Khổ Mã nhé? Haizzz! Khổ Mã à Khổ Mã! Ta không biết cưỡi mày. Mày phải nghe lời ta đó.
Lôi Vi vừa dứt câu, con ngựa đã hí vang một tiếng khiến nàng giật điếng người. Vậy nên, nàng chẳng dám giao tính mạng của mình cho một con ngựa."
Đoạn ký ức được tua lại khiến Lôi Vi càng thêm rầu rĩ. Vừa đi, nàng vừa nhìn con Khổ Mã của mình với đôi mắt đầy oán hận. Quả thất đúng như cái tên, cả người lẫn ngựa đều khổ sở cả.
_ Khổ Mã à! Rốt cuộc ta cưỡi mày hay mày cưỡi ta vậy? Chúng ta đã ra khỏi kinh thành bốn ngày rồi đó. Bốn ngày rồi mà mới chỉ đến được đến Thanh Giang trấn.
Thanh Giang trấn vốn là một trấn nhỏ nằm ở phía Nam kinh thành, cách kinh thành không quá xa, chỉ cần mất gần hai ngày sẽ đến nơi. Đi bốn ngày đường mà chỉ mới đến được đây, nàng quả thật có chút rầu rĩ. Song nghĩ đi nghĩ lại nàng vẫn không khỏi tò mò, có phải Phúc Hoằng đang tìm cách kiềm hãm tốc độ của nàng hay không? Nhưng chàng làm như vậy với mục đích gì? Quả thật nghĩ nát óc, nàng cũng không thể nào nghĩ ra được. Thiệt là chán!
Đang vừa đi vừa thở dài ngao ngán, bỗng đâu có tiếng ngựa hí vang khiến Lôi Vi không khỏi giật mình. Quay lại nhìn, nàng không khỏi ngạc nhiên khi ngồi trên con hắc mã là một nữ tử dáng dấp quen thuộc.
_ Phi Đào tỷ?- Chất giọng của Lôi Vi đầy kinh ngạc.- Sao tỷ lại ở đây?
Leo xuống ngựa, Phi Đào hầm hầm tiến về phía Lôi Vi. Nhìn sắc mặt dữ dằn của người tỷ tỷ này, nàng bất giác run lên.
_ Muội! Tại sao muội trốn ra sa trường mà không nói với ta một tiếng. Muội có còn xem ta là tỷ tỷ không?
_ Không phải vậy đâu!- Lôi Vi vội lắc đầu ngoày ngoạy.
_ Lại nói không à! Sa trường có biến lớn như thế, một mình mình gánh cả đại quân, Khải ca chắc chắn gặp không ít khó khăn. Ta vốn định gặp muội để tính kế trốn đi. Muội thì đi tìm Điện hạ, ta thì đi tìm Khải ca. Vậy mà ta chưa kịp bàn bạc với muội, muội không nói không rằng gì bỏ ra sa trường một mình. Muội có còn xem ta là tỷ tỷ nữa không?
Ngôn ngữ lộn xộn nhưng về cơ bản Lôi Vi vẫn có thể nắm rõ được Phi Đào muốn nói cái gì. Thì ra là nàng hiểu nhầm. Thì ra tiểu tỷ tỷ này của nàng không phải lo cho nàng nên mới chạy đến đây. Ôi đúng là tự mình đa tình. Thật khiến người ta cười không được mà khóc cũng không xong. Nàng thật sự giương cờ trắng chào thua tiểu tỷ tỷ này.
_ Muội là trốn ra sa trường chứ có phải trốn đi chơi đâu mà rủ tỷ. Tỷ cứ làm như muội đi thăm người thân sẵn dịp đi thăm thú đó đây không bằng.
Hừ một tiếng, Phi Đào quay ngoắt đi giận dỗi. Lôi Vi cũng chẳng buồn dỗ dành nàng ấy. Thở hắt ra một tiếng, nàng chậm rãi kéo con Khổ Mã đi.
_ Muội đi đây!
Nghe Lôi Vi nói vậy, Phi Đào vội kéo ngựa chạy theo.
_ Chờ ta với!
_ Muội không phải là đi chơi đâu. Tỷ về đi!
_ Ta cũng không có đi chơi! Ta thật sự rất lo cho Khải ca. Mọi lần có xảy ra chuyện gì đâu sao lần này lại xảy ra chuyện lớn như vậy chứ.
Nghe chất giọng đầy lo lắng của Phi Đào, Lôi Vi quả thật không khỏi thở dài. Đều là nữ nhi, đều là những người đang yêu nên nàng hiểu được tâm trạng rối bời của nàng ấy lúc này. Vì vậy, chẳng mấy chốc nàng đã mủi lòng để nàng ấy ra sa trường cùng mình. Kể ra nàng ấy biết cưỡi ngựa chắc chắn có thể đưa nàng đến sa trường một cách nhanh chóng. Chỉ riêng điểm này thôi, trong hoàn cảnh này, nàng nhất định phải tận dụng thật tốt cơ hội này để tới sa trường một cách nhanh nhất.
_ Nhưng...đã bốn ngày rồi sao muội mới chỉ tới Thanh Giang trấn?
Câu hỏi của Phi Đào lập tức khiến Lôi Vi dừng khựng bước chân của mình lại. Quả thật nàng cũng đang muốn hỏi con Khổ Mã kia rằng tại sao bốn ngày rồi mà họ chỉ mới đi tới đây. Càng nghĩ, nàng càng cảm thấy bực mình.
_ Tỷ tốt nhất đừng hỏi nữa!
Nghe chất giọng đầy sát khí của Lôi Vi, Phi Đào dù có vô tư đến đâu cũng phải giật mình dè chừng. Hơi mím môi, nàng chậm rãi quay đi.
_ Ra là không biết cưỡi ngựa!
Tuy nói cho bản thân mình nghe nhưng âm lượng của Phi Đào rõ ràng không hề nhỏ khiến Lôi Vi quay ngoắt về phía nàng khiến nàng lập tức im bặt không dám nói thêm câu nào.
Ra khỏi Thanh Giang trấn, cả Phi Đào lẫn Lôi Vi đều ngồi lên con hắc mã của Phi Đào mà phóng đi, phía sau là con Khổ Mã chạy theo, bám sát cả hai. Chẳng mấy chốc đến cuối ngày, cả hai đã đến một thành nhỏ nằm trên đoạn đường đến vùng Thảo Nguyên...
*
Yên Khâu, bên dòng sông Xuyên Tình
_ Bệ hạ!- Vừa quỳ xuống, Chu Liêm vừa nói.- Bây giờ Thái tử Tân Thục đã mất tích. Đại quân Thục quốc lúc này chẳng khác nào như rắn mất đầu. Chúng ta nên tranh thủ cơ hội, chớp lấy thời cơ để giành chiến thắng. Mong Người hãy suy xét thật kỹ ạ.
Nghe trong khẩu khí, rõ ràng Chu Liêm đang cố kiềm nén để không nổi trận lôi đình. Đạo quân thần khiến ông ta không thể phạm thượng song quyết định của vị Hoàng đế trẻ này làm ông ta không khỏi tức giận và bất bình.
_ Hoàng thượng!- Đại tư mã Doãn Hoàng Thịnh chậm rãi bước về phía trước.- Thần biết trong thiên hạ tìm được một người có thể xem là đối thủ để so tài cao thấp là một điều rất đáng quý. Nhưng ngay lúc này, thần khẩn thiết xin Hoàng thượng hãy nghĩ cho toàn cuộc.
Dứt câu, Doãn Hoàng Thịnh quỳ xuống. Đồng loạt các vị tướng quân khác của Yên Khâu cũng quỳ xuống cầu xin Hàn Phong.
_ Khẩn xin Hoàng thượng nghĩ cho toàn cuộc! Khẩu xin Hoàng thượng nghĩ cho toàn cuộc! Khẩn xin Hoàng thượng nghĩ cho toàn cuộc!
_ Ý Trẫm đã quyết!- Hàn Phong chậm rãi nói, chất giọng tuy nhàn nhạt nhưng đầy cương rắn kiên quyết.- Các khanh gia đừng nói nữa. Trẫm sẽ tự có sắp xếp của mình. Các ngươi hãy về thuyền, trại chờ lệnh!
Nghe vậy Chu Liêm lập tức tỏ thái độ nhưng bị Doãn Hoàng Thịnh giữ tay lại.
_ Chúng thần đã hiểu! Xin Hoàng thượng hãy nghỉ ngơi. Chúng thần xin phép cáo lui!
Doãn Hoàng Thịnh vừa dứt câu, các vị tướng quân nhanh chóng rút ra khỏi lều lớn mà trong lòng ai nấy cũng ngổn ngang trăm bề. Họ thật sự không biết Hoàng đế của mình đang mong muốn điều gì. Mỹ nhân, giang sơn hay phân tài cao thấp? Hay cả ba điều đó?
_ Thế này là thế nào?- Chất giọng của Chu Liêm đầy bực tức.- Ta thật không thể nào hiểu nổi!
Chu Liêm xưa nay nổi tiếng là người thẳng thắn, nóng tính. Lần này năm lần bảy lượt bị Hàn Phong phủ quyết ý kiến của mình ông ta giận lắm nhưng chả còn cách nào khác. Ai bào chàng là quân còn ông ta chỉ là thần? Thở hắt ra một cái, ông ta bỏ về lều trại của mình.
_ Mạc tướng quân!- Vừa đi, Doãn Hoàng Thịnh vừa quay lại gọi Mạc Quảng Hằng.
_ Có mạt tướng!- Mạc Quảng Hằng vội tiến về phía trước.
_ Tướng quân hãy cầm thư này về kinh thành, đến phủ Thái phó Kha Mậu Phù.
Cầm lấy bức thư từ tay Đại Tư Mã, Mạc Quảng Hằng nhanh chóng nhận lệnh rời đi. Dõi theo bóng dáng đang khuất dần của vị tướng trẻ ông khẽ gật đầu. Giờ xem ra ngoài Kha Thái phó, thầy dạy của Hoàng thượng thuở còn là Thái tử ra thật khó lòng tìm được người có thể khiến Hàn Phong thay đổi suy nghĩ. Hoàng Thịnh thực sự mong rằng cách này sẽ đem lại kết quả.
...Còn một mình trong lều, Hàn Phong chậm rãi ngả đầu về phía thành ghế. Mọi người đều khuyên chàng nên chớp lấy thời cơ mà tấn công đại quân của Thục quốc để toàn thắng. Nhưng chàng lại đi ngược lại với ý kiến của họ. Từ khi bắt đầu cuộc chiến này tâm tình của chàng thực sự không được tốt cho lắm. Dù là giang sơn hay mỹ nhân chàng đều muốn có. Từng nói với Lôi Vi rằng bản thân sẽ không từ việc gì để có được nàng, kể cả san bằng Tân Thục, ấy vậy mà giờ đây khi Phúc Tuần đã mất tích, đại quân Thục quốc đang như rắn mất đầu, chàng lại do dự không quyết được.
Thật ra, chàng đang mong muốn điều gì? Chàng cùng không rõ. Trong mơ hồ chàng luôn muốn Lôi Vi can tâm tình nguyện theo chàng về Yên Khâu nhưng chàng biết điều đó là không thể. Vậy nên ngoài cách sử dụng vũ lực để cướp nàng ra, chàng dường như ngay từ đầu đã không có sự lựa chọn. Song càng về sau, chàng càng cảm thấy chán nản khi mọi chuyện vẫn chưa đi tới đâu. Cuộc chiến cứ mãi kéo dài mà nàng vẫn chưa chịu theo chàng về Yên Khâu. Lẽ nào chàng phải tàn nhẫn hơn nữa để có được nàng sao?
_ Vi Vi! Rốt cuộc nàng muốn ta phải làm gì thì nàng mới chịu theo ta về Yên Khâu? Lẽ nào...ta phải tận diệt Phúc Tuần, nàng mới chịu theo ta?
Xiết chặt đôi bàn tay của mình lại, gân xanh nổi lên mỗi lúc một rõ hơn. Chàng không tin, chàng đã làm đến như thế rồi mà nàng vẫn có thể dửng dưng xem như không có chuyện gì xảy ra. Nàng thiện lương, không muốn nhìn thấy cảnh sinh linh đồ thán, càng không muốn Phúc Tuần rơi vào vòng nguy hiểm. Vậy tại sao đến giờ này nàng vẫn chưa chịu xuất hiện?
Cả Phúc Tuần nữa! Con người đó rốt cuộc giờ đang ở chỗ nào? Hắn còn sống hay đã chết? Nếu còn sống, hắn phải chăng đang trù tính điều gì? Một đối thủ xứng tầm với chàng như hắn nếu chết quả thật chàng cảm thấy có chút không nỡ.
Rốt cuộc, chàng nên xử trí thế nào mới phải?
*
Phía Nam vùng Thảo Nguyên, lãnh thổ người Kao, bờ Đông sông Xuyên Tình
Từ ngày quân Yên Khâu đánh úp khiến Tân Thục trở tay không kịp còn Phúc Tuần mất tích, đến nay cũng đã được hơn 10 ngày. Hơn 10 ngày trôi qua đối với Phúc Khải là một quãng thời gian khó khăn. Bởi chàng vừa phải chỉnh đốn quân ngũ vừa sai người không ngừng tìm kiếm Ngũ huynh của mình.
Đêm hôm ấy là một buổi tối đầy gió. Khi đại quân đang nghỉ ngơi lấy sức, bất ngờ Chu Liêm ẩn mình phía sau hai ngọn đồi bao quanh doanh trại của Tân Thục phóng hỏa tiễn. Hết đợt tiễn này đến đợt tiễn khác bay vút xuống như mưa trút khiến doang trại Tân Thục bốc cháy trong phút chốc, binh sĩ hoảng loạn tháo chạy. Chưa dừng lại đó, cánh quân của Chu Liên tiếp tục tràn xuống, xông vào doanh trại gây nên trận hỗn chiến khiến cả tướng lẫn quân phải gấp rút tháo chạy. Thêm vào đó, Mạc Quảng Hằng vốn lợi dụng đêm đầy sương cho thuyền áp gần bờ đã mai phục tấn cồng thuyền chiến và nhanh chóng chớp thời cơ mà truy đuổi đại quân khiến cục diện đã rối lại càng thêm rối. Trong lúc hoảng loạn, một phút không để ý, Phúc Tuần không biết đã chạy theo ngã nào. Hai huynh đệ chàng lạc nhau từ đó đến nay. Giờ chàng thật không biết, Hoàng huynh của mình sống chết ra sao.
_ Thất Hoàng tử xin Ngài đừng quá lo lắng!- Đi bên cạnh Phúc Khải, Đại tướng quân Hoắc Thành Uy chậm rãi lên tiếng.- Đồng Giám quân đã mở rộng phạm vi tìm kiếm rồi. Chắc không lâu nữa, chúng ta sẽ có tin tức thôi ạ.
Đưa mắt nhìn đại quân
đang hăng hái luyện tập, Phúc Khải không khỏi thở dài. Hơi thở ấy chứa đầy sự mệt mỏi cũng như lo lắng. Lòng chàng giờ đây nóng như lửa đốt. Nếu không phải còn cả đại quân, chàng chắc chắn sẽ tự mình đi tìm Phúc Tuần.
_ Ta tin, Điện hạ chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì. Huynh ấy đã kinh qua nhiều trận chiến nên có thể chăm sóc tốt cho mình. Nhưng dẫu vậy, không có bất kỳ tin nào của huynh ấy khiến ta thật sự rất bất an.
Trước kia là đạo quân thần, giờ là nhạc phụ của Phúc Tuần, nỗi lo lắng của Hoắc Thành Uy lẽ dĩ nhiên cũng không hề thua kém Phúc Khải. Dẫu đóng quân nơi xa nhưng tin từ hậu cung ông vẫn nắm bắt được, nhi nữ ông nơi hậu cung gây náo loạn khiến đương kim Thái tử nổi trận lôi đình. Hay tin ông cũng không khỏi tức giận. Vừa giận nhi nữ và giận cả nghĩa tế [2]. Nhưng là người chính trực, ông biết không có lửa sao có khói. Chuyện tình cảm riêng tư của Thái tử ông cũng biết ít nhiều. Tình cảm của chàng dành cho nàng ca vũ kia sâu sắc đến thế nào, mười phần ông cũng biết đươc sáu- bảy phần. Ấy vậy mà con gái ông lại cả gan động vào nàng ấy quả thật là tự rước họa vào thân. Còn về Phúc Tuần, chàng là người thế nào, tính tình ra sao trên dưới trong triều đều biết. Lần này con gái ông làm chuyện như vậy quả thật đã chạm đến giới hạn của chàng. Vậy nên dù giận chàng đến đâu ông chỉ có thể thở dài lắc đầu. Dẫu sao, ông cũng không muốn con gái của mình thành gói phụ. Song qua việc lần này, ông mới thấy rằng ông quả thực quản giáo Hoắc Tương Nguyệt chưa nghiêm.
_ Thần hiểu! Nhưng ngoài việc tìm được Điện hạ, điều chúng ta nên lo lắng lúc này đó là không biết Yên Khâu sẽ tấn công lúc nào. Chúng ta đang rơi vào thế rắn mất đầu, rất dễ để lộ sơ hở cho quân địch nắm được thời cơ.
_ Ta hiểu! Hoắc Đại tướng quân! Ông hãy sai người mời các vị tướng quân về trại của ta để họp bàn đối sách. Chúng ta phải nghiên cứu thật kỹ để Yên Khâu không nắm được sơ hở.
_ Vâng!
Dứt câu, Hoắc Thành Uy liền sai người đến trại của các vị tướng quân khác tới họp bàn kế sách. Chẳng mấy chốc mọi người đã có mặt đông đủ. Lần đầu tiên chủ trì một cuộc họp, cuộc họp ấy lại có tính quan trọng, quyết định sinh tử của đại quân khiến Phúc Khải có chút hồi hộp. Bởi với tư cách Phó soái, là người toàn quyền quyết định khi không có Nguyên soái, áp lực đặt lên vai chàng quả thực không hề nhỏ. Giờ chàng đã hiểu được nhiều hơn gánh nặng trên vai của Phúc Tuần mỗi khi ra trận...
...Mặt trời dần ngã về Tây, bóng hoàng hôn trên sông khiến lòng người không khỏi phiền muộn. Nhìn ánh chiều tà qua ổ cửa sổ nhỏ, Phúc Khải chậm rãi chau mày. Những gì các vị tướng quân nói từ chiều giờ chàng đề nghe và tiếp thu cả. Giờ đến lượt chàng đưa ra quyết định lại cảm thấy khó khăn vô cùng. Theo Phúc Tuần chinh chiến cũng được nhiều trận, nhưng sự quyết đoán của Ngũ huynh xem ra chàng cần phải học tập rất nhiều. Hít một hơi đầy căng chàng chậm rãi quay về phía các vị tướng lĩnh.
_ Trương Trình Lượng!
_ Có thần!
_ Ngươi dẫn theo một trăm quân đi dò xét các nơi xung quanh hai ngọn đồi gần doan trại. Đặc biệt phải lưu ý đến những nơi khuất, quân địch của thể lẩn trốn. Bên cạnh đó, ngươi sai người thương xuyên đi tuần quanh hai nơi này.
_ Rõ!
Khẽ thở ra, Phúc Khải chậm rãi tiến về phía mọi người
_ Các tướng: Mạc Phàm Bồng, Hoàng Độ Lăng, Nghiêm Huyền!
_ Có chúng thần!
_ Các ngươi về thuyền dàn trận để phòng thủ. Ngoài ra phải thường xuyên theo dõi động tĩnh của các thuyền của địch. Nhớ không được bỏ qua những dấu hiệu bất thường, dù là nhỏ nhất.
_ Chúng thần tuân lệnh.
_ Đại tướng quân Hoắc Thành Uy hãy sai thuộc hạ đến các thành lân cận để lấy nhu yếu phẩm cần thiết cho toàn quân. Vì nơi chúng ta đóng quân vốn rất gần với cửa biển nên nước gần như không thể dùng được, ngươi hãy chú trọng điều này. Ngươi cũng phải cho người ngầm theo dõi động tĩnh của tộc người Kao, phòng khi sinh biến.
_ Thần tuân chỉ.
_ Hiện giờ chúng ta đang ở thế yếu, có thể bị tấn công bất kỳ lúc nào nên mọi người phải đề cao cảnh giác, không được lơ là.
_ Chúng thần xin nghe theo lời Thất Hoàng tử.
Nhìn một lượt các vị tướng quân đang quỳ ngay trước mặt, Phúc Khải mới khẽ thở phào nhẹ nhỏm đôi phần vì ít nhất ra bản thân chàng đã không đưa ra chủ ý tệ nào khiến họ phản đối. Bởi đối với đại quân mà nói, sự đoàn kết luôn là một trong những điều quan trọng hàng đầu.
_ Được rồi! Mọi người giải tán. Đại tướng quân ở lại một lúc.
Chờ mọi người ra hết, Phúc Khải mới chậm rãi tiến về phía Hoắc Thành Uy. Và chẳng biết chàng nói gì, chỉ thấy vị Đại tướng quân ấy ra sức phản đối.
_ Thất Hoàng tử! Việc này quá nguy hiểm, Ngài không thể tự làm được.
_ Ý ta đã quyết rồi!- Chất giọng của Phúc Khải đầy cứng rắn.- Ta tin Chu Liêm đã giở trò gì đó. Vậy nên ta phải tự mình kiểm tra lại điều này.
_ Nhưng điều này quá nguy hiểm. Nếu Ngài làm vậy đại quân sẽ rối loạn.
_ Ta không thể tham sống sợ chết được. Dù huynh ấy có đi xa đến đâu thì cũng không thể bật vô âm tín lâu như vậy được.- Vừa bước đi, Phúc Khải vừa nói ra suy đoán của mình.- Đồng Giám quân đã không ngừng mở rộng phạm vi tìm kiếm rồi nhưng vẫn không thu được kết quả gì.
_ Thất Hoàng tử! Có khi đó lại là tin tốt. Điện hạ có lẽ vẫn còn sống và đang ở một nơi an toàn nào đó.
_ Vậy sao huynh ấy không liên lạc với chúng ta?
Quay ngoắt về phía Đại tướng quân Hoắc Thành Uy, Phúc Khải chấp vấn.
_ Chuyện này thật sự rất lạ...tóm lại, ta nhất định phải tìm hiểu. Vậy nên đại quân tạm thời giao cho Đại tướng quân trông coi.
_ Thất...
_ Báo!
Hoắc Thành Uy chưa kịp nói hết câu, một tên lính tốt từ ngoài chạy vào quỳ xuống.
_ Có chuyện gì?- Phúc Khải gấp gáp hỏi.
_ Đồng Giám quân tìm được vật này nên sai hạ thần về báo với Thất Hoàng tử.
Nhìn liếc qua vật trên tay tên lính tốt, Phúc Khải không khỏi kinh ngạc. Chàng vội cầm lấy món đồ đó.
_ Các ngươi tìm thấy ở đâu?
_ Hồi Thất Hoàng tử! Cách đây chừng bốn dặm về phía Bắc, có một khe núi. Chúng thần tìm thấy thứ này ở đó ạ.
Ngay khi tên lính tốt vừa dứt câu, Phúc Khải đã vội chạy ra khỏi trại và nhanh chóng leo lên ngựa, nhằm hướng Bắc mà chạy.
*
Hoàng cung Tân Thục
Tình hình chiến sự rối loạn, con trai lại đang mất tích, nơi cung cấm Định An Hoàng đế quả thật ngày đêm mất ăn mất ngủ. Sự lo lắng, sợ hãi, đau đớn như đang bủa vây lấy vị Hoàng đế này. Mấy ngày nay tin tức từ sa trường luôn được báo về thường xuyên càng khiến Ngài thêm phần lo lắng khi đến giờ đã hơn 10 ngày trôi qua rồi mà vẫn chưa tìm được Phúc Tuần. Trong khi đó, hơn 10 ngày trước, Lôi Vi cũng đã trốn ra khỏi cung để chạy đến sa trường tìm Phúc Tuần. Sự việc dường như đang mỗi lúc một rối.
Tuy đã hạ lệnh cho một đoàn quân vận chuyển nhu yếu phẩm ra sa trường, nhưng với tình hình tại Định An Hoàng đế vẫn không khỏi lo lắng. Nhất là số phận của Phúc Tuần. Ngài thật sự không biết đứa con trai này của mình rốt cuộc sống chết thế nào? Và liệu nó có thể bình an trở về?
Trong số những đứa con trai của mình, ngoài Phúc Vân ra, Phúc Tuần là đứa con trai Định An Hoàng đế yêu thương nhất và cũng đặt nhiều kỳ vọng nhất. Vậy nên khi việc này xảy ra, thực sự đối với một phụ thân đây là điều khiến Ngài đau lòng nhất. Nhưng vua của cả một nước, Ngài buộc phải vững vàng để đưa ra những quyết sách đúng đắn.
_ Hoàng thượng!- Từ bên ngoài, Ông Quốc Dương chậm rãi bước vào.- Hoàng hậu nương nương xin cầu kiến ạ.
_ Cho vào!
Sau câu nói ấy, chỉ một lúc sau Hiếu Nhân Hoàng hậu đã đứng ngay trước mặt Định An Hoàng đế. Theo sau bà là tỳ nữ Ngọc Thúy đang cầm một khay gỗ trên tay.
_ Tham kiến Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!
_ Hoàng hậu hãy đứng lên!
Mỉm cười, Hiếu Nhân Hoàng hậu chậm rãi quay về phía Ngọc Thúy cầm lấy cái tô nhỏ đặt trên bàn làm việc của Định An Hoàng đế.
_ Mấy Ngày nay Hoàng thượng đã lao tâm khổ tứ nhiều rồi. Thần thiếp có hầm ít canh gà để tẩm bổ cho Người. Bệ hạ! Người hãy ăn đi cho nóng.
_ Hoàng hậu! Vất vả cho nàng rồi!
_ Không đâu!- Vừa nói, Hiếu Nhân Hoàng hậu vừa lắc đầu.- Thần thiếp không vất vả!
Không nói gì, Định An Hoàng đế chậm rãi cần bát canh gà hầm lên rồi ăn. Song ăn được nửa chừng Ngài lại buông muỗng xuống mà thở dài.
_ Hoàng thượng!
_ Hoàng hậu! Trẫm ăn không vào!
Đặt bát canh xuống, Định An Hoàng đế chậm rãi tiến về phía khung cửa sổ. Nằng chiều bên ngoài chậm rãi chiếu vào và soi lên dáng người Ngài khiến Hiếu Nhân Hoàng hậu có cảm giác không chân thực. Và càng nhìn bà càng thấy được sự lo lắng cũng như nỗi nhớ khắc khoải của Ngài.
_ Hoàng thượng!- Vừa tiến về phía Định An Hoàng đế, Hoàng hậu vừa lên tiếng.- Thần thiếp biết Người đang lo lắng cho Thái tử. Nhưng Người cũng nên chăm lo cho bản thân của mình. Người là trụ cột của quốc gia, không thể xảy ra chuyện gì được. Bằng không...chúng ta sao có thể cứu được Tuần Nhi?
Không nói gì, Định An Hoàng đế vẫn lặng lẽ đứng đó. Kinh qua biết bao nhiêu sóng gió, cứ tưởng rằng bản thân đã vững vàng. Nhưng đến khi hài tử của mình gặp nạn Ngài mới biết rằng, bản thân không mạnh mẽ như mình vẫn tưởng. Bao nhiêu là lắng, hoang mang và cả sự sợ hãi cứ bủa vây lấy Ngài khiến Ngài nhiều lúc cũng không thể nào nghĩ thông được mọi việc. Nếu không phải là vua của một nước, e rằng Ngài đã gục ngã từ lâu rồi.
_ Bệ hạ! Xin Người hãy giữ gìn long thể!
Hoàng hậu vẫn kiên trì khuyên nhủ Định An Hoàng đế. Bà biết rằng giờ phút này vị vua cao cao tại thượng ấy, phu quân của bà cần có một chỗ dựa để có thể đứng vững. Bởi suy cho cùng dẫu được nhân dân tung hô, Hoàng thượng vẫn chỉ là một con người. Và đã là một con người tất sẽ có hỉ, nộ, ái, ố và có cả những lúc không thể nào tự đứng vững. Không nói gì Hiếu Nhân Hoàng hậu, chậm rãi tiến về phía bàn làm việc để lấy bát canh gà hầm.
_ Hoàng thượng!- Vừa bước vào, Ông Tổng quản vừa bẩm báo.- Có tin từ sa trường báo về ạ.
Vội quay về phía Ông Quốc Dương, Định An Hoàng đế sải một bước dài.
_ Mau! Truyền vào!
_ Vâng!
Sau khi Ông Tổng quản vừa lui ra, một tên lính nhanh chóng vào bên trong Đại điện để bẩm báo. Nhìn quan sát sắc mặt của hắn, Định An Hoàng đến đoán rằng xem chừng tin tức hôm nay đưa về có lẽ
*
Rút ra một tờ giấy nhỏ rồi nhốt con chim bồ câu lại, nữ tỳ kia nhanh chóng đưa thư cho chủ tử của mình. Quan sát nét mặt của chủ tử mình, nàng ta đoán có lẽ tin tức hôm nay không phải là tin tốt lành gì. Hít một hơi thật sâu, nàng ta kín đáo liếc nhìn vào trong tờ giấy của chủ tử mình. Đọc sơ qua, nàng ta biết rằng đây quả thực không phải là tin tốt với một người có đầy tham vọng như người nàng ta đang theo hầu.
_ Nhanh vậy sao?
Một tay gõ từng nhịp lên bàn, một tay chậm rãi đưa lên chống đầu. Xem chừng vị chủ tử này đang tính toán điều gì đó. Và chỉ một lúc sau, người này nhanh chóng cầm bút lên viết mấy chữ ngắn gọn khiến nàng tỳ nữ của mình nhìn vào mà không khỏi cả kinh. Nàng chỉ có thể nói...độc ác đến thế là cùng.
Viết xong vị chủ tử nọ chậm rãi bỏ vào cái ống nhỏ ngay dưới chân của chim bồ câu rồi thả nó đi. Nhìn lên bầu trời cao, người đó chậm rãi cong môi lên mỉm cười.
_ Nhất định phải thành công!
-----------------------------------
[1] Hạn Huyết Bảo Mã: là một giống ngựa có nguồn gốc từ Turkmenistan nơi chúng được tôn vinh làm biểu tượng quốc gia, một trong những giống ngựa cổ xưa và độc đáo nhất. loài ngựa này có tốc độ phi mã cực nhanh và khả năng chịu đựng vô cùng dẻo dai. Chúng được thuần hóa cách đây khoảng 3000 năm và được nhập về Trung Quốc nhiều lần nhưng không sống được.
Loài ngựa này được cho là loài Hãn huyết bảo mã (ngựa ra mồ hôi đỏ như máu) trong truyền thuyết cũng như tiểu thuyết Anh hùng xạ điêu của Kim Dung, bắt đầu bằng việc một chuyên gia người Nhật Bản thông báo phát hiện ra những con ngựa có mồ hôi máu gần núi Thiên Sơn, Tân Cương, Trung Quốc đã gây ra sự xôn xao dư luận. Nhiều ý kiến cho rằng những con ngựa có mồ hôi máu thực chất mắc một loại bệnh hiếm gặp do các ký sinh trùng Parafilaria multipapillosa gây ra trên những cá thể ngựa, và không phổ biến trên bất cứ loài nào khác và hiện có khoảng 3.000 con ngựa mắc bệnh tương tự đang sống ở Turkmenistan, Nga, Kazakhstan và Uzbekistan.
[2] Nghĩa tế: con rể.
--------------------------------
Hết chương 101