Nhẹ nhàng vén lọn tóc vương trên gương mặt còn đang say giấc ngủ của Lôi Vi ra phía sau, Phúc Tuần quan sát thật kỹ nàng từ trên xuống dưới. Tuy rằng nàng không nói ra nhưng chàng cũng đoán được trên đường, nàng và Phi Đào đã gặp chuyện chẳng lành nên ngay cả một bộ đồ đàng hoàng cũng không có để thay. Càng nghĩ chàng lại càng thêm đau lòng. Nếu sớm biết nàng vì chàng mà chịu cực chịu khổ như thế này, chàng chắc chắn sẽ dặn dò tên lính đưa tin không cho nàng biết chuyện chàng lỡ như gặp bất trắc ở đây để nàng không phải lo lắng.
Song tuy nghĩ vậy, không hiểu sao khóe môi chàng lại cong lên tạo thành một nụ cười. Trong hoạn nạn mới thấy chân tình có lẽ là đây. Nàng hay tin chàng mất tích đã không màng đường xá xa xôi, khó khăn trăm bề mà vượt muôn trùng cách trở đến đây tìm chàng. Chỉ cần nghĩ đến điều này thôi là lòng chàng lại trở nên ấm áp lạ thường. Và chỉ cần nghĩ đến việc này thôi là chàng lại càng yêu thương nàng vạn phần.
Thật nhẹ nhàng, Phúc Tuần đặt một nụ hôn thật sâu và thật lâu lên trán Lôi Vi sau đó kéo chăn lên cho nàng rồi rời khỏi lều trại. Bên ngoài binh sĩ đang hăng hái luyện tập chờ ngày diễn ra trận chiến tiếp theo. Vừa lên đài quan sát, chàng vừa gật đầu hài lòng trước tinh thần sĩ khí tăng cao của mọi người.
_ Điện hạ!- Thấy Phúc Tuần, Trương Trình Lượng vội quay lại cúi chào.
_ Được rồi! Ngươi cứ tiếp tục hướng dẫn các huynh đệ luyện tập.
_ Vâng!
Nói đoạn, Phúc Tuần nhanh chóng tiến đến chỗ Phúc Khải lúc này đang chuẩn bị thả tín điểu đi. Nhưng vừa bước được một bước, chàng vội quay về phía Trương Trình Lượng nói nhỏ với hắn điều gì đó rồi mới rời đi.
_ Đệ đang báo tin Vi Nhi sao?
Vừa hỏi, Phúc Tuần vừa nhìn xuống cả đại quân đang tập luyện bên dưới mà khóe môi không khỏi cong lên. Bên dưới một tên lính tốt được Trương Trình Lượng sai đến từng chỗ của từng binh sĩ một để thông báo điều gì. Gương mặt ai nấy cũng phấn chấn hẳn lên.
_ Đúng vậy!- Vừa thả tin điểu, Phúc Khải vừa nói.- Đệ phải báo tin Vi Nhi đã tới nơi không mọi người lại lo lắng vì nghe đâu phụ hoàng đã ra lệnh cấm muội ấy không được xuất cung kể từ khi hay tin huynh bị mất tích.
_ Vậy ra là nàng ấy trốn đi sao?
_ Chắc là thế rồi!
Nói đến đây Phúc Khải không khỏi thở dài. Đêm hôm qua khi nhìn thấy Lôi Vi chàng quả thật không khỏi ngạc nhiên. Làm thế nào một nữ nhi yếu đuối như vậy lại có thể trốn ra khỏi nơi cung cấm được canh phòng cẩn mật chứ? Hỏi Phi Đào, chàng mới biết, nàng đã cải trang thành tiểu thái gián của Ninh Vương phủ để trốn ra khỏi Hoàng cung. Nghe đến đây chàng thật muốn bật cười. Thật không hiểu trong đầu nha đầu này có bao nhiêu điều tinh quái nữa. Nhìn theo tín điểu một lúc, chàng quay lại vốn định chọc nàng một chút nhưng ngay lập tức chàng không khỏi khó hiểu khi không thấy nàng đâu. Đã vậy, Ngũ huynh của chàng dường như đang làm điều gì đó mờ ám khiến chàng không khỏi tò mò.
_ Nhưng Lôi Vi đâu? Muội ấy vẫn chưa dậy sao?
_ Uhm! Vi Nhi chắc đã chịu không ít mệt mỏi suốt dọc đường đi nên hãy cứ để nàng ấy nghỉ ngơi.
_ Huynh nói cũng phải!- Phúc Khải gật gù.- À! Khi nãy đệ đã sai người đến chỗ tộc người Kao hỏi xin cho Phi Đào lẫn Lôi Vi vài bộ y phục. Tý nữa đệ sẽ sai người đem qua cho muội ấy.
_ Cảm ơn đệ! Đệ thật chu đáo!
Không nói gì Phúc Khải chỉ cười trừ. Nhớ lại chuyện tối qua Phi Đào kể với chàng, chàng khẽ thở dài. Đã tới được Sa Thạch thành rồi chỉ còn đi khoảng ba ngày đường nữa là sẽ tới nơi vậy mà giữa đường lại gặp phải bọn cướp cướp sạch tư trang tiền bạc. Cũng may bọn chúng vẫn chưa làm điều gì xâm hại đến hai người bằng không chàng chắc chắn sẽ không tha cho bọn chúng. Suy nghĩ kỹ càng, chàng nghĩ tốt nhất không nên kể chuyện này với Phúc Tuần nghe vẫn hơn bằng không với tính khí dạo gần đây của Ngũ huynh chàng, huynh ấy chắc chắn sẽ đích thân đến Sa Thạch thành tìm lại đồ cho Lôi Vi. Việc quân đang rối ren, chuyện này cứ tạm gác lại.
Đang mải chìm trong suy nghĩ, tiếng hốt hoảng bên dưới lập tức kéo Phúc Khải trở về thực tại. Bên dưới có một tên lính tốt đang nằm bất tỉnh nhân sự. Không ít người đứng gần đó vội vây quanh lấy hắn. Cả chàng và Phúc Tuần vội chạy xuống gác xem.
_ Có chuyện gì thế?
Nghe thấy chất giọng của Phúc Tuần, quân lính vội tản hàng ra để chàng bước tới. Tên lính tốt nọ nằm bất tỉnh nhân sự miệng không ngừng kêu khát khiến ai nghe thấy cũng không khỏi xót lòng.
_ Thái tử!- Trương Trình Lượng hồi báo.- Nước trong doanh trại đã hết cách đây khoảng hai ngày. Thần đã sai người đi tìm nguồn nước gần đây. Liền phát hiện ra cách đây khoảng năm dặm về phía Bắc, trong rừng có một khe suối nhỏ nhưng khe suối này lại không thể đủ chu cấp nước cho toàn doanh trại ta. Thần vốn định hôm nay sẽ bẩm báo lên Điện hạ.
_ Chẳng phải ta vốn đã sai các ngươi đến thành gần nhất để lấy nhu yếu phẩm bao gồm cả nước sao?- Phúc Khải không khỏi nghi vấn.
_ Đúng là như vậy ạ! Nhưng thành gần nhất cũng cách chúng ta ba ngày đường. Tiết trời đang lúc mùa hè nóng bức, binh sĩ đi lấy nhu yếu phẩm cũng cần có nước ạ. Huống hồ chi một lần như vậy số lượng lấy được đều có hạn về căn bản khó lòng mà đủ được.
Tiếng là đóng quân bên cạnh bở sông nhưng kỳ thực doanh trại của Tân Thục lại đóng rất gần cửa biển. Nơi đây nước ngọt bị trộn lẫn với nước mặn khiến nước quả thực không thể dùng được. Trong khi đó bao việc đều cần phải dùng đến nước nào là giặt giũ, tắm rửa, nấu ăn hoặc dùng để uống...một ngày bọn họ phải sử dụng một lượng nước khá lớn.
_ Có chuyện gì vậy?
Chất giọng nữ cao nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người. Vội quay lại Phúc Tuần và Phúc Khải và nhìn thấy Lôi Vi đang tiến về phía mọi người. Nàng vốn đã dậy rồi nhưng vì đầu còn chưa tỉnh hẳn nên định bụng nằm thêm một lúc nữa. Song nghe tiếng ồn ào bên ngoài vậy nên nàng nhanh chóng ra đây xem thử xảy ra chuyện gì.
_ Nguyên Lương đệ cát tường!
Vừa nhìn thấy Lôi Vi, binh sĩ đang quỳ xuống tung hô khiến nàng đứng sững ngay tại chỗ. Nguyên Lương đệ? Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Nàng vẫn chưa chính thức nhập Đông cung điện thì lấy đâu ra tước hiệu hay phong hàm các thứ. Chuyện này...chuyện này là sao? Nàng nghĩ thế nào cũng không ra nên vội quay sang nhìn Phúc Tuần.
_ Mọi người!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa tiến về phía Lôi Vi.- Bổn Thái tử vốn định thông báo cho mọi người biết, người đến doanh trại vào tối qua chính là Nguyên Lương đệ Cát Lôi Vi. Nhưng thật không ngờ mọi người đã biết cả rồi.
_ Thái tử! Chúng thuộc hạ đã biết từ sớm rồi ạ!- Một tên lính tốt nhanh miệng nói.- Thật không ngờ Nguyên Lương đệ lại đến đây thăm huynh đệ chúng thần.
Thuận nước đẩy thuyền sao? Có đánh chết Lôi Vi cũng không tin. Rõ ràng tối qua nàng đến doanh trại với bộ dạng người không ra người, ma không ra ma lại còn bị tên Vương chủ tộc người Kao áp giải đến. Khi đó ai ai cũng nhìn nàng với đôi mắt đầy sự kỳ thị sao có thể chỉ trong một đêm chuyện xấu đã bị đuổi ra khỏi cửa còn chuyện tốt lại tới nhanh đến thế được. Có đánh chết nàng cũng không tin. Lùi lại một bước, nàng nghiêng đầu lại gần Phúc Tuần.
_ Anh lại giở trò gì thế?- Lôi Vi khẽ lên tiếng hỏi, âm lượng chỉ vừa đủ cho hai người nghe.
_ Người kia đang bất tỉnh nhân sự đấy Vi Nhi!
Phúc Tuần nhắc khéo Lôi Vi khiến nàng quả thực không thể cãi lại được. Hít một hơi thật sâu, nàng quay về phía mọi người đang quỳ.
_ Uhm....các vị....ờm...mọi người...uhm...đứng lên cả đi.
Nhanh chóng dạ một tiếng binh sĩ vội đứng lên. Trong khi đó, đứng bên cạnh Phúc Tuần phải nén lắm mới nhịn được cười. Lôi Vi từng nói rằng ở thời đại nàng mọi người đều bình đẳng, không ai phải quỳ gối sụp lạy ai. Nên khi đến thời đại này nàng đã cực kỳ khổ sở với việc cúi người thi lễ với người khác hoặc người khác sụp lạy ngay dưới chân mình. Giờ xem những gì đang diễn ra trước mắt, quả thật nàng lại một lần nữa gặp không ít khó khăn.
Lườm Phúc Tuần một cái, Lôi Vi nhanh chóng tiến về phía tên lính đang nằm kia. Nếu như khi nãy hắn còn ú ớ giờ, hắn quả thực đã mê man bất tỉnh.
_ Đem hắn vào chỗ mát đi!- Lôi Vi từ tốn nói.- Còn nữa, ngoại trừ những ai ở chung lều, còn mọi người hãy ra ngoài cả để tạo không gian thông thoáng cho hắn.
Quả thật, Lôi Vi không hiểu trước khi nàng đến họ đã làm gì mà không đem tên lính này vào chỗ mát cơ chứ. Lắc đầu ngao ngán, nàng cùng mọi người đưa hắn về lều. Nhìn sơ qua, nàng thấy rõ tên lính này khá mệt mỏi, hơi thở lại có phần đứt quãng, khó nhọc. Từ nhỏ nàng đã ở cùng ông bà nội, nên nàng cũng nắm vững những biểu hiện của các chứng bệnh cơ bản. Nhăn trán lại suy nghĩ một lúc, nàng nhanh chóng vươn tay ra định bụng sẽ chạm vào da hắn xem sao. Song nghĩ thế nào nàng lại quay về phía Phúc Tuần mỉm cười.
_ Thái tử Điện hạ có thể giúp tiểu...thiếp kiểm tra da của người này được không?
Câu hỏi của Lôi Vi ngay lập tức khiến Phúc Tuần chết đứng. Chàng quả thật không biết nàng lại định bày trò gì nữa đây. Song dù là trò gì, nhìn vào điệu cười của nàng, chàng đoán trò của nàng thể nào cũng khiến chàng phải điêu đứng.
_ Nàng muốn ta giúp thế nào?
Nén cười, Lôi Vi bảo một tên lính cởi hết áo bao gồm cả áo giáp của người kia ra. Sau đó bảo Phúc Tuần nhẹ bóp thử vào vùng da dưới bụng tên lính. Trong khi tên lính đứng bên phải nén lắm mới không cười, chàng lại đứng nhìn nàng với đôi mắt mở căng.
_ Điện hạ!- Lôi Vi nói nhỏ, âm lượng vừa đủ nghe.- Đây là lúc để Ngài thể hiện sự quan tâm của mình đến các binh sĩ đấy.
_ Ta biết rồi!
Nhả ra từng chữ một, Phúc Tuần chậm rãi tiến về phía tên lính đang nằm bất tỉnh nhân sự. Cố kìm tiếng cười, Lôi Vi quay lại dõi theo động tác của chàng. Hít một hơi đầy căng, nàng vừa quan sát Phúc Tuần vừa quan sát một lượt khắp thân mình tên lính. Nhìn sơ quan nàng biết ngay hắn là do mất nước quá nhiều nên mới bị ngất. Nhưng giờ đó không phải là mối bận tâm lớn nhất của nàng.
_ Khoan đã!
Lôi Vi vội lên tiếng cản Phúc Tuần lại. Nàng nhanh chóng tiến lại gần tên lính, cần bàn tay hắn lên xem. Một nốt đỏ với bên trong là mụn nước khiến nàng không khỏi lo lắng. Bên cạnh, Phúc Tuần cũng ngạc nhiên không kém.
_ Ngươi ở cùng trại với hắn vậy có thấy hắn dạo này có biểu hiện gì bất thường không?- Lôi Vi vội quay lại hỏi tên lính tốt.- Chẳng hạn như đột nhiên ngứa ngáy khắp toàn thân, hoặc khó chịu bứt rứt trong người.
Tên lính nghe Lôi Vi hỏi khẽ chau mày nhớ lại.
_ Hồi Nguyên Lương đệ! Hai ngày nay hắn có ngứa ngáy, khó chịu trong người ạ. Vì không đủ nước dùng nên chúng thần ai nấy cũng khó chịu cả chứ không riêng gì hắn. Đến tối hôm qua hắn kêu ngứa và có nhờ thần gãi hộ ạ.
_ Ta biết rồi! Ngươi...ngươi ra ngoài trước đi!
Chờ tên lính tốt ra ngoài hẳn, Lôi Vi liền nhanh chóng lật người tên lính kia lại. Phúc Tuần vốn định giúp nàng một tay nhưng ngay lập tức đã bị nàng cản lại. Khi nhìn thấy trên lưng hắn có thêm vài ba cái mụn bọc nước nữa cả hai không khỏi thở dài.
_ Là Thủy đậu?- Phúc Tuần hồ nghi.
_ Cũng có thể là Đậu mùa!- Lôi Vi đưa ra nghi vấn khác.
_ Đậu mùa?- Phúc Tuần khó hiểu.
Thời đại này có lẽ họ vẫn chưa biết đến hai chữ Đậu mùa, còn Lôi Vi nàng lại không biết họ gọi bệnh này là gì. Quả thật có chút đau đầu.
_ Là một bệnh có triệu chứng gần giống với Thủy đậu nhưng lại nặng hơn Thủy đậu. Nếu không được chữa kịp thời, khắp người sẽ chẳng khác nào cái rổ.
_ Là bệnh Thiên Hoa [1]?- Phúc Tuần cả kinh.
_ Có lẽ thế. Vì em không biết thời đại này Đậu mùa được gọi là gì. Triệu chứng hai bệnh này thời gian đầu hơi giống nhau nên em cũng không biết chắc. Em sẽ theo dõi thêm.
_ Nàng sao?- Gương mặt Phúc Tuần nhanh chóng tái xanh.- Không được! Ta sẽ sai người chăm sóc hắn. Chuyện của nàng đến đây là hết!
_ Phúc Tuần?
Không khỏi ngạc nhiên, Lôi Vi vội quay sang nhìn Phúc Tuần. Nhìn thẳng vào mắt chàng, nàng thấy trong đó là sự hoang mang lo lắng. Cũng phải, từng đọc qua quyển Bách khoa toàn thư, nàng biết được trong lịch sử Đậu mùa đã gây nên không ít đại dịch ở châu Âu và toàn thế giới.
_ Em sẽ không sao đâu!- Lôi Vi bình tĩnh nói.- Nếu đây thực sự là Đậu mùa thì em cũng sẽ không bị sao cả.
_ Sao nàng có thể nói như vậy được?
_ Bởi vì lúc nhỏ em đã được tiêm vắc-xin rồi.
_ Tiêm...tiêm cái gì?
_ Tiêm vắc- xin. Đó là một hình thức để ngăn ngừa các bệnh như Đậu mùa, Uốn ván, Bạch hầu, Ho gà, Viêm màng não. Và cả Thủy đậu em cũng đã tiêm rồi. Nên em không sợ!
Trong khi Lôi Vi thu dọn quần áo của tên lính kia, Phúc Tuần vẫn không khỏi hoang mang.
_ Nhưng nó là cái gì mới được chứ?
_ Em sẽ nói cho anh biết sau. Giờ chúng ta đã để hắn bất tỉnh nhân sự lâu rồi đấy. Anh hãy sai người đến khe suối trong rừng lấy nước về đây cho hắn. Một nửa dùng cho hắn uống, một nửa dùng để giặt toàn bộ quần áo cũng như chăn nệm của hắn và của tất cả những người còn lại trong phòng này. Và những người trong phòng này đều phải bị cách ly, không được ra ngoài nữa. Bên cạnh đó, việc nước uống cho mọi người em đã có cách rồi nên anh đừng lo lắng quá.
Thấy Phúc Tuần không nói không rằng gì, Lôi Vi khẽ lắc đầu. Sự lo lắng của chàng giờ đã lộ hết cả trên mặt rồi khiến nàng không khỏi cảm thán. Kể ra cũng phải thôi! Vì theo nàng nhớ, thời đại này, Đậu mùa quả thực là một dịch bệnh rất đáng sợ.
_ Này!- Vừa tiến về phía Phúc Tuần, Lôi Vi vừa cất tiếng.- Em đang nhờ anh đấy, anh có nghe không vậy?
_ Ta biết rồi!- Chất giọng của Phúc Tuần trầm hẳn.- Ta sẽ sai người làm cho nàng. Nhưng nàng phải chắc chắn, nàng không bị sao đấy.
Không nói gì Lôi Vi gật đầu dứt khoát. Phúc Tuần biết bản thân mình chẳng thể nào cản được nàng hơn nữa tình thế bây giờ quả thực phải lo cho tên lính này trước nên chàng đành phải nghe theo lời nàng. Song lòng chàng quả thật không yên tý nào.
_ Anh
có thể nhờ Ninh Thân vương sai người đem hộ em quyển Bách khoa toàn thư không? Em không có kinh nghiệm trị bệnh này nên phải tham khảo nó xem sao. Còn nữa! Em sẽ viết một bức thư cho Edlen để hỏi ý kiến anh ta, anh nhờ Ngài ấy gửi cho Edlen giúp em được không?
_ Những gì nàng yêu cầu, ta sẽ làm giúp nàng. Còn ta, ta chỉ có một yêu cầu, đó là nàng phải giữ mình không được mắc bệnh dù cho đó là Thiên Hoa hay Thủy đậu.
_ Em hiểu rồi!- Vừa nói Lôi Vi vừa gật đầu.
_ Còn nữa! Trước khi chăm sóc cho người bệnh, nàng cũng nên về trại tắm rửa rồi thay bộ y phục mới đi. Phúc Khải có hỏi được y phục của người Kao cho nàng và Phi Đào đấy.
Mỉm cười thật tươi, Lôi Vi khoác tay Phúc Tuần rồi trở về lều.
_ Phúc Tuần! Hãy xem như đây là bài tập anh dành cho em. Nếu em vượt qua nó, anh sẽ chấp nhận rằng em đã trưởng thành và có thể tự mình giải quyết mọi việc, được không?
_ Ta sẽ xem xét!- Phúc Tuần nghiêm giọng.
_ Uhmmm!- Lôi Vi làm nũng.- Xem xét làm gì nữa. Cứ quyết định như vậy đi mà.
_ Đấy! Đây là biểu hiện của một nữ nhân đã trưởng thành sao?- Vừa cười, Phúc Tuần vừa quay sang hỏi Lôi Vi.
Không nói gì, Lôi Vi lè lưỡi trêu Phúc Tuần rồi hời dỗi bỏ về lều trước.
*
Ba ngày trôi qua, tên lính kia vẫn chưa có dấu hiệu thuyên giảm. Kiến thức y học của Lôi Vi lại không nhiều nên nàng quả thật vẫn chưa phân biệt được liệu bệnh mà hắn mắc phải là Thủy đậu hay Đậu mùa. Song nhìn tình hình bệnh, ngoài việc có thêm những mụn bọc nước, những mụn cũ không có dấu hiệu nặng lên nên cũng có thể xem đây là tin tốt. Những tên lính ở cùng trại với hắn cũng đã có dấu hiệu của bệnh nhưng vì được Phúc Tuần cho cách ly kịp thời nên không ai bị bệnh thêm. Sau khi nhận được thư của Edlen, Lôi Vi đã làm theo sự hướng dẫn trong thư, nên giờ tình hình bệnh của những tên lính trong trại đã ổn, những người bị mắc bệnh không còn hoang mang như những ngày đầu nữa. Nhưng dường như trong doanh trại đã bắt đầu nổi lên sự bất an lo lắng. Tuy không nói ra song trong lòng binh sĩ cũng có vài người bắt đầu lo sợ. Dù sao đi nữa, bệnh tật vẫn luôn là nổi ám ảnh của muôn người. Huống hồ chi nếu tên lính kia thực sự bị Đậu mùa, quả thực đây không đơn giản là sự sợ hãi.
Vừa đi qua đi lại trước cửa, Phúc Tuần thực không khỏi lo lắng. Dù rằng Lôi Vi nói rằng mình chắc chắn sẽ không bị Đậu mùa hay Thủy đậu nhưng lòng chàng vẫn không khỏi bất an lo lắng cho nàng. Chàng sợ, nếu nàng không bị bệnh cũng sẽ mệt mỏi rồi kiệt sức khi phải săn sóc những tên lính kia, mà nàng lại nhất quyết không cho ai phụ giúp mình bao gồm cả chàng. Một mình nàng phải chăm sóc gần chục người trong một lều trại như vậy sức nào chịu cho nổi.
Nhác thấy Lôi Vi trở về, Phúc Tuần nhanh chóng rảo bước về phía nàng. Nhìn gương mặt có phần mệt mỏi của nàng, chàng quả thật không thể nén được tiếng thở dài xót xa.
_ Em không sao đâu mà!- Vừa vào lều, Lôi Vi vừa nói.
_ Bơ phờ thế này lại còn nói không sao được à?- Đỡ Lôi Vi ngồi xuống ghế, Phúc Tuần chậm rãi nói.
_ Thiệt sự không sao mà! Tuy em không chắc lắm, nhưng tính đến ngày hôm nay người đầu tiên phát bệnh không có dấu hiệu nặng lên vậy thì có khả năng hắn ta chỉ bị Thủy đậu mà thôi. Nếu là Thủy đậu thì sẽ dễ hơn. Chỉ cần qua mười ngày là có thể ra ngoài rồi. Nhưng di chứng để lại chắc sẽ khiến anh ta đau đớn một thời gian dài đấy.
_ Thủy đậu có di chứng sao?
Ngáp một cái thật dài, Lôi Vi gật đầu xác nhận.
_ Chính là bệnh Zo...uhm...thời này gọi là bệnh gì nhỉ...uhm...là chứng bệnh mụn bọc nước mọc thành từng đám giống như chùm nho vậy. Mà chỗ nào có mụn này là chỗ đó đau tới tận xương.
_ Giời leo?- Ôm Lôi Vi vào lòng, Phúc Tuần đoán định.
_ Gần giống! Nhưng mà bệnh này khi có điều kiện thuận lợi mới phát bệnh. Em không học y, những quyển sách y mà em đọc cũng chẳng nhiều nên em cũng chẳng biết gì về bệnh này. Nhưng mẹ của em từng bị bệnh này nên em cũng biết sơ sơ. Đau thấu trời xanh!
Vừa nói, Lôi Vi vừa rùng mình nhớ lại cảnh tượng đau đớn của mẹ mình khi phát bệnh Zona. Dù đã chữa trị nhưng nó vẫn khiến mẹ nàng đau đớn một quãng thời gian. Đến giờ nàng vẫn không hiểu tại sao lại có căn bệnh khiến người ta có thể đau đớn chẳng khác nào bị bệnh nan y như vậy.
_ Nàng mệt rồi! Ta đã sai người chuẩn bị nước ấm cho nàng rồi. Nàng vào tắm rồi đi ngủ sớm đi.
Không nói gì, Lôi Vi chậm rãi gật đầu rồi từ từ đứng lên bước vào trong. Song bước được hai bước nàng lại quay về phía Phúc Tuần.
_ À! Anh thay áo ra đi. Em tắm xong rồi giặt luôn.
_ Nàng cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi. Ta sẽ sai người giặt.
_ Không được! Khi nãy anh ôm em như vậy trên áo chắc là có mầm bệnh rồi. Anh bảo người khác giặt lỡ lây mầm bệnh cho họ thì sao. Em dù sao cũng không bị bệnh này đâu nên vẫn cứ để em giặt là tốt nhất.
Lôi Vi tính toán cho mọi người đều chu toàn mọi bề song lại chẳng tính toán bất kỳ điều gì cho bản thân mình khiến Phúc Tuần vừa thương lại vừa xót xa.
_ Nàng đừng chủ quan với bản thân và đừng chỉ nghĩ cho người khác như thế. Nếu chẳng may nàng mắc bệnh...ta biết phải làm sao?
Chỉ một câu trải lòng của Phúc Tuần đã khiến Lôi Vi cảm thấy ấm áp vô cùng.
_ Em sẽ cẩn thận mà!- Cười thật tươi, Lôi Vi nói.
Nói đoạn Lôi Vi quay đi bước ra sau trại. Còn Phúc Tuần cũng chậm rãi tiến về giường trải chăn nệm ra cho nàng. Từ khi nàng còn ở Thuần Quân điện với chàng, chàng đã làm công việc này, công việc từ nhỏ đến lớn giờ chàng không phải đụng tay đụng chân vào. Giờ khi làm nó, chàng mới cảm nhận được rằng chăm sóc người mình yêu là một trong những điều vô cùng hạnh phúc. Mỉm cười thật tươi, chàng giũ lại tấm nệm rồi trải xuống giường.
"Xoảng", một thanh âm thanh mảnh vang lên thu hút sự chú ý của Phúc Tuần. Vội nhìn xuống đất, chàng nhanh chóng nhìn thấy ngọc khánh chàng tặng cho nàng trước khi đi đã bị bể làm đôi. Ngọc khánh này vốn không dễ bể như vậy. Khi nãy từ trên giường rớt xuống lực tác động vào cũng không quá mạnh vậy nên chắc chắn miếng ngọc khánh này đã bị bể từ trước. Nhưng tại sao nó lại bị bể? Nàng xưa nay vốn giữ đồ tuy không được cẩn thận song cũng không vụng về đến mức làm bể đồ. Lẽ nào trên đường từ kinh thành đến đây, nàng đã xô xát với ai đó khiến miếng ngọc khánh bị bể? Hít một hơi thật sâu, chàng nhanh chóng cầm hai nửa miếng ngọc khánh lên cho vào ngực...
...............
Trên chiếc giường nhỏ hẹp chỉ có thể đủ cho một người nằm, Lôi Vi chậm rãi quay người sang rồi vươn tay ra ôm lấy Phúc Tuần. Một ngày dài mệt mỏi đã bòn rút hết sức lực của nàng nên vừa đặt lưng xuống giường, nàng rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Một tay vuốt tóc nàng, một tay Phúc Tuần chậm rãi cho vào ngực rút ra hai nửa ngọc khánh. Vừa nãy khi nàng hãy còn thức, chàng vốn định hỏi rõ sự tình nhưng nhìn thấy vẻ mệt mỏi của nàng nên lại thôi. Vậy nên giờ, trong lòng chàng có chút bứt rức khó chịu, không yên. Rốt cuộc miếng ngọc khánh này tại sao lại bể? Chàng tặng nó cho nàng, tuy có thể nàng không biết hết giá trị của miếng ngọc nhưng chắc chắn nàng không thể không biết được miếng ngọc khánh này quan trọng với chàng đến mức nào. Bởi đây là món quà phụ hoàng của chàng đã tặng cho chàng vào ngày sinh thần của mẫu thân chàng. Chữ linh khắc trong ngọc khánh chính là chữ mẫu thân chàng viết tặng khi chàng tròn một trăm ngày tuổi với mong muốn mọi điều tốt đẹp sẽ đến với chàng.
Khi tặng vật này cho Lôi Vi, Phúc Tuần đã kể qua cho nàng nghe chuyện này. Vậy nên rất khó có thể xảy ra chuyện nàng bất cẩn khiến nó bị bể như thế. Khẽ thở ra mọt hơi dài, chàng nhẹ nhàng nâng đầu nàng lên rồi lấy tay ra sau đó lại cẩn trọng đặt đầu nàng xuống gối. Kéo chăn lên cao cho nàng xong chàng mới yêu tâm rời đi.
Nửa cuối tháng sáu, buổi tối trời đã không còn oi nồng nữa. Thay vào đó là một bầu không khí có chút se lạnh báo hiệu mùa thu đang đến. Phương pháp lọc nước mặn thành nước ngọt để có thể dùng của Lôi Vi quả thật rất hiệu quả. Nó đã giải quyết được tình thế cấp bách của đại quân lúc này. Khi mùa thu tới, khi những trận mưa đầu tiên đến, việc thiếu nước sẽ không còn là mối lo của họ nữa. Chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, chàng nhất định sẽ lật ngược thế cờ. Nhất định! Chàng phải lật ngược lại thế cờ!
_ Hoàng huynh!
Chất giọng của Phúc Khải vang lên khiến Phúc Tuần khẽ giật mình. Ngẩng đầu lên chàng thấy Phúc Khải cùng Phi Đào đang chậm rãi tiến về phía chàng.
_ Khuya thế này rồi huynh vẫn chưa ngủ sao?
_ Ta vẫn đang suy nghĩ về kế sách nên chưa ngủ được.- Phúc Tuần chậm rãi nói.- Hai người vào trong đi!
_ Tiểu nữ và Thất Hoàng tử đứng đây được rồi. Vào trong ồn ào như thế Lôi Vi lại không ngủ được.- Đứng cạnh, Phi Đào chậm rãi nói.
_ Vi Nhi đã ngủ say rồi!
_ Không sao đâu mà Điện hạ!- Phi Đào một mực từ chối.- Còn nữa, Thái tử Điện hạ! Lôi Vi là đến đây thăm Ngài đó. Giờ bất đắc dĩ muội ấy đang phải chăm sóc các binh sĩ bị bệnh. Ngài đừng có đổ bệnh không muội ấy lại khổ đó.
Nghe cách nói, Phúc Tuần biết ngay Phi Đào muốn ám chỉ điều gì. Nữ tử này rõ ràng đang ấm ức thay cho Lôi Vi đây mà.
_ Ta sẽ chú ý!- Nén cười, Phúc Tuần chậm rãi nói.- À phải rồi! Phi Đào! Trên đường hai người tới đây có gặp phải chuyện gì không?
Phúc Khải vốn đã dặn Phi Đào đừng nói chuyện cả hai bị cướp tư trang tại Sa Thạch thành với Phúc Tuần. Nhưng nghe cách hỏi của chàng, nàng đoán vị Thái tử này chắc đã biết được gì đó. Thêm nữa hôm hai người đến đây không có tư trang trên tay, chắc chắn chàng đã nghi ngờ rồi.
_ Nhìn bộ dạng của bọn tiểu nữ hôm đến đây, Điện hạ chắc cũng đã đoán ra rồi.
_ Vậy hai người đã gặp phải ẩu đả trên đường sao?
_ Làm gì có?- Phi Đào ngạc nhiên.- Bọn tiểu nữ làm gì xảy ra ẩu đả hay xô xát với ai chứ.
_ Huynh! Sao huynh lại hỏi thế?- Chất giọng của Phúc Khải có chút khó hiểu.
Không nói gì, Phúc Tuần chậm rãi đưa tay ra. Hai nửa miếng ngọc khánh nhanh chóng hiện ra ngay trước mặt Phi Đào lẫn Phúc Khải.
_ Đây chẳng phải là miếng ngọc khánh của huynh sao?- Phúc Khải chau mày hỏi.- Sao nó lại bị bể rồi?
_ Ta cũng đang muốn biết tại sao.- Phúc Tuần phiền não nói.
_ Ra là nó bị bể thật!
Câu nói của Phi Đào lập tức thu hút sự chú ý của Phúc Tuần lẫn Phúc Khải.
_ Phi Đào! Ngươi biết được chuyện gì?
_ Chuyện đó...- Chất giọng của Phi Đào đầy tức giận.-...Điện hạ đi hỏi tiểu thư Hoắc gia đi. Ở trong cung thì bị nữ nhi nhà người ta ăn hiếp. Ra ngoài cung thì bị mẫu thân nhà người ta ức hiếp. Thật tức không chịu nổi! Vì chuyện này Lôi Vi đã buồn mấy ngày liền đó. Tiểu nữ cáo lui!
Dứt câu, Phi Đào tức giận bỏ đi. Mỗi lần nhớ lại việc mẫu thân của Hoắc Tương Nguyệt ức hiếp Lôi Vi trong tiệm vải là nàng lại không chịu được. Nếu như khi ấy nàng ở đó, nàng chắc chắn sẽ cho bà ta một trận. Lôi Vi giờ đã được Phúc Tuần tuyên bố là Nguyên Lương đệ rồi. Nàng sẽ chờ xem, mẫu tử Hoắc Tương Nguyệt sẽ phản ứng như thế nào khi họ hồi kinh.
---------------------------
[1] Thiên Hoa: tên khác của bệnh Đậu mùa.
----------------------------
Hết chương 103