Sự ngạc nhiên như lộ rõ trong đáy mắt của Định An Hoàng đế. Ngài dường như vẫn còn ngờ vực những gì Phúc Tuần vừa mới bẩm tấu xong.
_ Thái tử! Con chắc chắn chứ? Việc này sẽ ảnh hưởng đến hai nước.
_ Vâng ạ! Con tin những gì Nguyên Lương đệ nói là thật.
Vẻ trầm ngâm lộ rõ trên gương mặt của Định An Hoàng đế. Chuyện này giờ không thể xem là chuyện xích mích giữa nữ nhân với nhau, là chuyện nữ nhi thường tình được nữa. Bởi nếu không tìm hiểu cặn kẽ, e rằng sẽ ảnh hưởng đến hòa khí của hai nước.
_ Vị tiểu thư đó...làm vậy là có ý gì? Rốt cuộc, liệu có ai sai nàng ta làm điều này không. Thái tử! Con phải tìm hiểu cho kỹ!
Tuy Phúc Tuần và Lôi Vi không chắc chắn điều này, nhưng cả hai đều cho rằng Elida chẳng qua vì sự đố kỵ cá nhân. Bởi theo nàng quan sát, nàng ta đã để ý đến chàng từ sớm nên cảm thấy không khỏi ghen tỵ với những thê tử của chàng. Song điều này khiến nàng khó hiểu, vì nếu đã muốn gây hấn, không phải nên gây hấn với người đang được yêu thương nhất như nàng, hoặc Ngọc Nhạn hay sao? Sao nàng ta lại đi gây hấn với một nữ nhân không được xem trọng?
_ Nhi thần tuân chỉ!
_ Hoàng thượng!- Bên ngoài, Ông Tổng quản vọng tiếng vào.- Đã đến giờ rồi ạ!
_ Được!
Dứt câu, Định An Hoàng đế nhanh chòng rời khỏi bàn, tiến về phía Phúc Tuần.
_ Chúng ta đi thôi! Không nên để mọi người chờ lâu.
_ Vâng ạ!
Nói đoạn Định An Hoàng đế cùng Phúc Tuần nhanh chóng rời khỏi Đại điện. Hôm nay, họ có một buổi săn bắn cùng giới quý tộc phương Tây trong khu rừng cách Hoàng cung ước chừng khoảng 2 dặm về hướng Nam. Chàng sẽ nhân buổi đi săn này tìm cơ hội dò la, quan sát xem trong giới quý tộc phương Tây, ai là người có khả năng ra lệnh cho Elida gây hấn với Hoắc Tương Nguyệt khiến y phục của nàng ta bị rách trong đêm vũ hội cách đây hai ngày trước...
"_ Phúc Tuần!- Vừa kéo Phúc Tuần lại, Lôi Vi vừa vội nói.- Dường như Elida đã cố tình gây chuyện với Hoắc Tương Nguyệt.
_ Nàng nói sao? Cố tình gây chuyện?- Phúc Tuần không khỏi ngạc nhiên. Đặt hộp thuốc xuống bàn, chàng quay sang nhìn Lôi Vi.- Hai người đó nào có quen biết gì nhau.
_ Bản thân em cũng thấy lạ. Nhưng em dám khẳng định, việc chiếc váy bị rách hoàn toàn nằm trong dự tính của nàng ta.
Dứt câu, Lôi Vi nhanh chóng mở hộp kim chỉ của mình ra và lấy ra một sợi chỉ cho Phúc Tuần xem. Nhìn bề ngoài sợi chỉ này quả thật không có gì đang nghi. Nhưng khi nàng chỉ cần dùng một chút lực rất nhẹ, sợi chỉ đã bị đứt thành hai đoạn.
_ Mặc dù rất đẹp đẽ nhưng kỳ thực bên trong đã mục nát! Chỉ trên váy của Elida vốn đã mục rồi.
_ Mục rồi?!- Vừa cầm lấy hai đoạn của sợi chỉ, Phúc Tuần vừa quan sát. Như sực nhớ ra điều gì, chàng quay về phía Lôi Vi.- Ta nhớ ra rồi! Khi nàng tiến đến chuẩn bị xé một lớp váy của nàng ta, nàng ta có lùi lại mấy bước. Đến khi nàng xé toạt lớp váy ra, mặt của nàng ta dường như biến sắc.
_ Đúng vậy!- Lôi Vi gật đầu xác nhận.- Anh còn nhớ, Elida đã nói rằng đây là chiếc váy nàng ta đã được mẫu thân của mình tặng trước khi qua đây không? Từ Donlish qua đây, mất ít nhất là khoảng tầm gần nửa năm. Như vậy khoảng thời gian nàng ta được mẫu thân mình tặng cho chiếc váy này gần nhất là trong một năm trở lại đây. Mới chỉ có một năm mà đã mục nhanh như vậy rồi. Hơn nữa váy lại còn rất dễ rách.
_ Nói vậy, hôm nay nàng ta cố tình mặc chiếc áo này để gây hấn?- Vừa nói, Phúc Tuần vừa chậm rãi ngồi xuống ghế.- Song không phải quá lạ sao? Với một chiếc váy chỉ đã mục, nếu đi lại bất cẩn, e rằng nàng ta chưa thực hiện được kế hoạch, chiếc váy đã bị rách rồi.
Nghe Phúc Tuần nói, Lôi Vi cảm thấy đúng, song trong trường hợp này, quả thật điều đó rất khó xảy ra.
_ Vì nữ nhân Tân Thục mặc không quen nên mới bị ngã. Còn họ, họ đã quen mặc loại váy này từ nhỏ rồi.
_ Vậy sao?- Nhận ra mình bị hớ, Phúc Tuần cười xòa.
_ Nhưng điều lạ là, nàng ta làm vậy là vì mục đích gì?- Lôi Vi không khỏi nghĩ ngợi.- Nàng ta và Tương Nguyệt vốn nào có quen biết nhau. Hay là...đố kỵ?
_ Đố kỵ?
Chau mày Phúc Tuần không khỏi nghi ngờ. Bỏ sợi chỉ xuống bàn, chàng quay sang nhìn Lôi Vi đầy khó hiểu.
_ Hai người này chưa gặp nhau bao giờ nhưng nàng ta lại đố kỵ e rằng chỉ có duy nhất một điều thôi.- Vừa suy luận, Lôi Vi vừa quay sang nhìn Phúc Tuần và mỉm cười đầy ranh mãnh.- Là anh đó! Thái tử Điện hạ!
_ Ta?- Phúc Tuần mở to mắt ngạc nhiên nhìn Lôi Vi.- Ta...sao lại là ta? Ta và nàng ta nào có quen biết...
_ Khi nãy không phải em đã nói, mấy tiểu thư quý tộc phương Tây mê anh như điếu đổ sao? Tuy rằng, khi đó là nói đùa nhưng giờ, em nói thật!
Lôi Vi nói vậy, Phúc Tuần lập tức hiểu ra. Vì thích chàng nên Elida nhìn ai trong đám phi tử của chàng cũng thấy ngứa mắt. Vì vậy Elida tìm cách hãm hại phi tử của chàng. Song điều này quả thật rất lạ.
_ Ta còn chưa tiếp xúc với họ, họ sao có thể...
_ Chỉ cần đẹp trai là đủ!- Hiểu ý, Lôi Vi cắt ngang lời Phúc Tuần.
_ Dù vậy! Nếu muốn ra tay, không phải nên ra tay với người ta yêu nhất sao? Tại sao họ lại ra tay với người ta không để tâm?
Phúc Tuần nói vậy, Lôi Vi ngớ người. Đúng vậy! Nếu là vì ganh tỵ với đám phi tử của Phúc Tuần, Elida nên ra tay với nàng hoặc Ngọc Nhạn, là hai nữ nhân được ngồi ngay bên cạnh chàng cũng như được chàng để tâm. Nhưng đằng này lại là Tương Nguyệt, tại sao?
_ Cũng có một khả năng khác!
Phúc Tuần lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Lôi Vi. Không nói gì, nàng quay lại nhìn chàng, chờ đợi.
_ Chẳng hạn như có ai đó sai nàng ta làm chuyện này.
_ Mục đích?
_ Có thể là người đó không muốn hai nước tiếp tục giao thương hàng hóa với nhau. Nên bèn tìm cách gây rắc rối. Nếu chúng ta xử lý không khéo, họ sẽ có cớ về tâu lại với Nữ hoàng của mình.
Nghe Phúc Tuần nói vậy, Lôi Vi không khỏi thở dài.
_ Cũng có thể!
Thấy gương mặt Lôi Vi lộ rõ sự buồn bã, lòng Phúc Tuần cũng chùng xuống mấy phần. Nhẹ nhàng kéo nàng đến ngồi trên đùi mình, chàng chậm rãi cầm bàn tay trái của nàng lên.
_ Nàng đừng nghĩ chuyện đó nữa. Cứ để ta giải quyết! Giờ nàng lo dưỡng thương đi, tay của nàng đã sưng lên cả rồi này.
_ Em không sao!
Không khỏi chau mày, Phúc Tuần cầm lấy hộp thuốc rồi nhẹ nhàng xoa lên tay Lôi Vi. Vừa xoa, chàng vừa thổi nhẹ vào tay nàng như thể chàng sợ nàng sẽ bị đau."
_ Khởi giá!
Tiếng của Ông Tổng quản vang lên kéo Phúc Tuần quay trở lại với hiện tại. Hít một hơi đầy căng, chàng nhanh chóng leo lên lưng ngựa rồi thúc ngựa chạy nhanh, cùng đoàn tùy giá theo Định An Hoàng đế đến khu rừng ngoài Hoàng cung để săn bắn cùng giới quý tộc phương Tây.
*
Nghinh Nga đài vắng lặng như tờ. Chậm rãi bước vào bên trong, Lôi Vi đưa mắt quan sát. Đây là lần đầu tiên nàng đến nơi ở của Hoắc Tương Nguyệt nên quả thật muốn quan sát mọi thứ xem sao. Bởi theo như những gì nàng biết, chủ như thế nào, nơi ở sẽ như thế nấy. Và quả đúng như vậy, cách bày trí nơi ở của nàng ta khá cầu kỳ, công phu. Chỉ riêng khoảng sân ngay phía trước đây thôi cũng đã thấy được điều đó rồi. Cách bờ hồ một quãng tương đối xa có một khoảng đất được chăm sóc khá cẩn thận. Với tính cách cẩn thận nửa vời của Tương Nguyệt, Lôi Vi không khỏi tự hỏi, khoảng đất này rốt cuộc là do nàng ta hay là do tỳ nữ của nàng ta chăm sóc.
_ Hồi Lương đệ!- Cúi người xuống, Hoa Lệ chậm rãi thưa.- Nghinh Nga đài không có một ai cả ạ.
_ Tối nay tổ chức yến tiệc nàng ta liệu có thể đi đâu được chứ?- Lôi Vi không khỏi tò mò.
_ Lương đệ!- Chất giọng của Hoa Lệ có chút cáu bẵn.- Tại sao Người lại giúp nàng ta ạ? Nô tỳ từ khi chưa đến phục vụ Người đã nghe qua những gì nàng ta làm với Người rồi. Vậy mà Người còn giúp nàng ta.
_ Lệ Nhi à!- Mỉm cười Lôi Vi chậm rãi nói.- Người cho rằng ta rảnh đến thế sao?
_ Vâng ạ!- Hoa Lệ tỉnh bơ nói.
Nghe cách Hoa Lệ trả lời, Lôi Vi không khỏi bật cười.
_ Ta không giúp nàng ta!- Chất giọng của Lôi Vi lẩn khuất tiếng cười.- Ta chỉ là không muốn Thái tử gặp phải những rắc rối không đâu.
_ Vâng!- Hoa Lệ kéo dài chất giọng của mình ra.- Rõ ràng Điện hạ đã bảo Ngài sẽ thu xếp được. Vậy mà Lương đệ...lòng tốt quá dư giả đến độ đi ban phát cho địch thủ của mình.
Không nói gì, Lôi Vi lườm Hoa Lệ một cái. Hoa Lệ chẳng những không sợ mà còn lè lưỡi trêu nàng khiến nàng thật muốn đánh cho nàng nữ tỳ này một trận.
_ Ngươi đấy!- Vừa nói, Lôi Vi vừa cốc vào đầu Hoa Lệ.
_ Lương đệ! Tay Người nhỏ vậy sao đánh đau thế?- Hoa Lệ mếu máo.
_ Thôi không đùa với ngươi nữa!- Lôi Vi nghiêm giọng.- Chúng ta ở đây chờ nàng ta thêm một lúc nữa. Nếu không có, ta chắc phải qua Hoàn Bân các một chuyến.
Không nói gì, Hoa Lệ đành cúi người một cái tỏ ý đã hiểu. Vừa nhìn cô nàng nữ tỳ của mình, Lôi Vi vừa không khỏi bật cười. Nàng ấy quả thật có đôi phần giống nàng thuở nào. Nghịch ngợm, thích chạy nhảy lại còn rất vui tính và quan trọng nhất là sống rất thật. Buồi vui, giận hờn gì đề lộ rõ mồn một trên mặt tựa như tờ giấy trắng. Gương mặt ấy cũng có những biểu cảm thật thú vị khiến nàng lắm lúc cũng phải bật cười. Quả đúng với câu "nhìn vào yêu chết đi được!" Nghĩ đến đây, nàng như nhận ra tại sao năm ấy Phúc Tuần lại để tâm đến nàng tới vậy. Quả thật một nữ tử vô tư như thế thật sự khiến nam nhân luôn có cảm giác muốn bảo vệ, che chở để người con gái đó mãi hồn nhiên, vô tư và thuần khiết như vậy. Có Hoa Lệ bên cạnh nàng như tìm lại được tuổi 16 của mình. Thật mong muốn mình mãi như thế này, không phải ưu tư, nghĩ suy điều gì.
_ Tham kiến Nguyên Lương đệ! Lương đệ cát tường!
Chất giọng cao vút cất lên khiến Lôi Vi khẽ giật mình. Nhìn ra phía cổng của Nghinh Nga đài, nàng thấy Hoắc Tương Nguyệt đang cúi người thi lễ. Không nói gì nàng chậm rãi đứng lên tiến về phía nàng ta.
_ Chẳng hay Lương đệ có chuyện gì mà phải đến tận Nghinh Nga đài tìm thần thiếp?
Lôi Vi vốn định đi thẳng vào vấn đề nhưng nhìn bản mặt cứ kênh kênh lên của nàng ta thật sự khiến nàng không thể nào chịu được. Nó thật chẳng phù hợp với bộ dạng ngoan hiền lúc này của nàng ta tý nào.
_ Ta? Chẳng có chuyện gì cần phải tìm ngươi cả. Chỉ là ta bỗng nhiên có nhã hứng đi quanh Đông cung này chơi thôi. Vừa đi vừa nghĩ mấy chuyện linh tinh nên tình cờ đến Nghinh Nga đài của ngươi mà không biết.
_ Vậy sao?
Chất giọng của Hoắc Tương Nguyệt có chút khó hiểu lẫn khó chịu. Cũng phải, từ nãy giờ Lôi Vi vẫn chưa cho nàng ta đứng lên.
_ Uhm!- Vừa nói, Lôi Vi vừa ra vẻ thất thần.- Thật không biết Elida đó đang dụng tâm chuyện gì mà lại cố ý gây rắc rối cho chúng ta. Thật là đau đầu!- Vừa thở dài khổ não, nàng vừa quay về phía Hoắc Tương Nguyệt và không khỏi ngạc nhiên.- Hoắc Thừa huy! Sao cúi người mãi thế? Ngươi mau đứng lên đi!
_ Tạ Lương đệ!
Đứng lên, Tương Nguyệt quan sát thật kỹ gương mặt của Lôi Vi. Gương mặt an tĩnh như nước khiến người ta không nhìn ra biểu cảm nào. Gương mặt này, quả thật rất phù hợp với chốn cung đình nguy hiểm trùng trùng này. Ngước nhìn lên chút nữa, nàng ta nhìn thấy đôi mắt của nàng. Đôi mắt ấy ngay từ lần đầu tiên bắt gặp nàng ta đã không khỏi run sợ và phải cố lắm nàng ta mới giữ được bình tĩnh. Nàng ta run sợ không phải đó là một đôi mắt hung hiểm, ẩn chứa mưu mô xảo quyệt, mà bởi đó là một đôi mắt thật sự thuần khiết. Nó khiến người ta phải thành thật với nó vì nó không cho bất kỳ hạt bụi nào vấy bẩn sự thuần khiết của mình. Nàng ta không khỏi kinh ngạc khi thấy rằng sống trong cung bao nhiêu năm, trải qua bao nhiêu trận phong vũ, Lôi Vi vẫn giữ được sự thuần khiết ban đầu. Đây lẽ nào là lý do đương kim Thái tử không thể rời xa nàng và cùng với đó, không ít Hoàng tử quan tâm, bảo vệ nàng trong mọi hoàn cảnh.
Cứ ngỡ rằng có thể nhìn thấu nội tâm của người ấy nhưng kỳ thực những gì ta có thể nhìn thấy trong đôi mắt kia lại chính là bản thân ta, bản ngã của chính ta. Cát Lôi Vi! Trên cơ thể nàng, đặc điểm thu hút nhất của nàng chính là đôi mắt đó. Sự thuần khiết và tự nhiên trong đôi mắt đó thực sự có ma lực. Giờ, Hoắc Tương Nguyệt nàng đã hiểu tại sao bản thân mình lại bại nhanh đến vậy.
_ Lương đệ nói vị tiểu thư đó là cố tình gây chuyện với chúng ta sao?- Mỉm cười, Tương Nguyệt chậm rãi hỏi.
_ Ta nghĩ ngươi biết rồi chứ? Ngươi lẽ nào cho rằng đó thực sự chỉ là một tai nạn sao?
Dứt câu, Lôi Vi đưa cho Hoa Lệ một chiếc khăn. Nhận lấy nó, nàng tỳ nữ này vừa tiến về phía Tương Nguyệt vừa mở khăn ra.
_ Đây là...- Vừa nhìn vào hai nửa sợi chỉ, Tương Nguyệt vừa cất tiếng hỏi.
_ Là sợi chỉ ta đã rút ra trong bộ váy của tiểu thư Elida đó. Chỉ đã bị mục!
Bốn từ cuối cùng khiến đầu óc của Tương Nguyệt như sét đánh giữa trời quang. Đêm hôm đó, trong khi các phi tử khác của Phúc Tuần tiếp tục dạo chơi một vòng quanh nơi tổ chức vũ hội, nàng đã ngồi xuống một chiếc bàn nghỉ ngơi. Không lâu sau đó, Elida tươi cười tiến tới. Nhưng ngay câu mở đầu dù không hiểu gì song nghe chất giọng nàng đã biết nàng ta chả có hảo ý gì vậy nên nàng đưa mắt như tìm kiếm điều gì đó rồi nhanh chóng đứng lên cáo từ. Song nàng ta đã chặn nàng lại. Hai bên cãi vả mà chẳng ai hiểu người kia nói cái gì. Nàng gạt tay nàng ta toan bỏ đi liền bị nàng ta ngán chân. Mất thăng bằng bất ngờ, nàng vội kéo váy của nàng ta khiến chiếc váy bị rách còn nàng ta bị ngã. Cả hai va vào bàn làm đống đồ trên bàn đều rơi xuống cả. Sự việc cứ thế mà diễn ra...
_ Chỉ mục là một chuyện bên cạnh đó, có khả năng váy của nàng ta đã bị rách từ trước. Bằng không với bàn tay bị ám hại này, ta sẽ không thể nào xé được chiếc váy đó.
Đã thất kinh lại càng thất kinh hơn. Năm chữ "bàn tay bị ám hại" của Lôi Vi, khiến Tương Nguyệt lập tức bị chao đảo. May có tỳ nữ bên cạnh bằng không nàng ta đã đứng không vững.
Tuy không nhìn trực diện Tương Nguyệt, song Lôi Vi có thể đoán được biểu cảm của nàng ta. Đêm hôm tổ chức yến tiệc đón đoàn quý tộc phương Tây, sau khi ra hậu đài, nàng nhìn thấy một bên ống tay áo của tỳ nữ Nghinh Nga đài dính sơn. Trước đêm hôn ấy mấy hôm, người làm trong cung đã dựng xong sân khấu nhưng vì trời mưa nên vẫn chưa sơn được các thành gỗ. Mãi đến sáng hôm đó họ mới tô được. Vậy nên khi tỳ nữ này hành sự, chắc chắn là lúc sơn vẫn chưa kịp khô hoàn toàn. Còn lúc này có lẽ điều Tương Nguyệt không ngờ nhất chính là nàng ta bị một người không quen không biết gì hãm hại. Điều này cũng chỉ có thể trách nàng ta trước kia tung tin đồn Thái tử Điện hạ qua đêm ở Nghinh Nga đài, Hoắc Thừa huy được lâm hạnh mà thôi. Giờ, nàng đã hiểu tại sao Elida lại nhắm Tương Nguyệt mà không phải nàng hay Ngọc Nhạn.
_ Vậy Lương đệ đã nghĩ ra cách gì để đối phó nàng ta chưa? Chúng ta không thể để Thái tử vướng vào chuyện này được.
_ Cách thì có đấy...nhưng mà...- Lôi Vi vờ thở dài.- Một mình ta làm không nổi! Haizzz!!!
_ Thiếp có thể giúp Lương đệ!
Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên quay lại nhìn Tương Nguyệt với đôi mắt đầy ngạc nhiên.
_ Ngươi? Gúp ta? Tại sao?
_ Như thiếp đã nói, chúng ta không thể để Điện hạ bị liên lụy được. Thêm vào đó, chuyện này trực tiếp ảnh hưởng đến thiếp vậy nên thiếp sẽ giúp Lương đệ.
Nhìn thái độ cung kính của Tương Nguyệt, Lôi Vi thật không chịu nổi. Mục đích đã đạt được, nàng phải nhanh chóng đánh bài chuồn bằng không nàng sẽ chết ngợp mất.
_ Ngươi nói cũng đúng!- Chất giọng Lôi Vi đầy trầm ngâm.- Giờ chúng ta nên đoàn kết mới đối phó được người ngoài.
_ Đúng vậy ạ!
_ Vậy thì...cần làm những gì, tý nữa Đồng Thảo sẽ qua nói với ngươi. Ta giờ phải về chuẩn bị ít đồ.
_ Vâng!- Vừa nói, Tương Nguyệt vừa cúi người xuống.
Hít một hơi thật sâu, Lôi Vi nhanh chóng rời khỏi Nghinh Nga đài. Rời khỏi nơi đó rồi, nàng mới thở phào nhẹ nhỏm.
_ Lương đệ! Nàng ta chịu giúp Người sao?- Chất giọng của Hoa Lệ đầy khó chịu.- Nô tỳ nhìn thế nào thấy cũng không giống.
_ Tất nhiên là không giống rồi! Nàng ta suy cho cùng cũng vì lợi cá nhân nên mới giúp ta mà thôi.
_ Lương đệ! Người đã biết vậy rồi sao còn...
_ Yên tâm! Ta đã có dự tính rồi!- Lôi Vi mỉm cười, nhẹ nhàng cắt ngang lời của Hoa Lệ.- Chúng ta đến Bối Hồng cung tìm Chiêu Anh Công chúa.
Song bước được vài bước, bước chân Lôi Vi dừng khựng lại. Thiên Phương Công chúa không thể tham gia chuyện này được. Nàng đã nhờ vả người tỷ tỷ này quá nhiều rồi, không thể cứ làm phiền Người mãi được. Thiên Phương Công chúa có ơn với nàng, nàng không thể để nàng ấy bị dính vào mớ rắc rối này.
_ Không đi Bối Hồng cung nữa! Chúng ta đến Xuân Hoa viện.
Tỷ muội tốt của nhau chính là trong những thời khắc thế này. Nghĩ đến đây, Lôi Vi bỗng nở một nụ cười ranh mãnh.
_ Có rồi!- Chất giọng của Lôi Vi lẩn khuất tiếng cười.- Hoa Lệ ta có một nhiệm vụ hết sức cao cả dành cho ngươi đây.
_ Gì vậy ạ?- Hoa Lệ hồ hởi.
_ Ngươi đi tìm Liễu nhị tiểu thư cho ta. Tới chỗ Tĩnh Bình Quận vương tìm trước. Nếu không có thì đến Hinh Vương phủ. Không có nữa thì đến Liễu phủ.
_ Hả?- Hoa Lệ cảm thán.- Lương đệ! Sao lại bắt nô tỳ đi đủ chỗ thế này?
_ Đành chịu thôi! Vì ta cũng không biết người tỷ tỷ này của ta có thể chạy nhảy đi đâu.- Nhìn gương mặt đầy đau khổ của Hoa Lệ, Lôi Vi phải nén lắm mới không bật cười.- Được rồi! Ngươi mau đi đi! Tìm thấy nàng ấy, bảo nàng ấy đến Xuân Hoa viện gặp ta. Nhớ ngoài nàng ấy ra, đừng để cho ai biết chuyện này. Đi sớm về sớm, ta sẽ thưởng cho ngươi. Bằng không, ta sẽ phạt thật nặng đó.
Dứt câu, Lôi Vi tiến thẳng về phía Xuân Hoa viện. Hoa Lệ nhìn theo bóng dáng của chủ nhân mà lòng khóc như mưa như gió. Quả thật tội nghiệp!
*
Đêm Trung thu, trăng tròn vằng vặc chiếu xuống nhân gian. Đại điện rộng lớn vốn đã được trang hoàng từ trước nay càng trở nên lộng lẫy, rực rỡ sắc màu, đâu đâu cũng tràn ngập ánh sáng. Những ai đến dự yếu tiệc đêm nay đều không khỏi cảm thán
Sân khấu đêm Trung thu này đã được bày trí khác hẳn so với mọi lần. Hai bên sân khấu để hai chiếc bàn đối diện nhau. Ngay chính giữa sân khấu là một giá gỗ cao và to để những người ngồi xa nhất có thể nhìn thấy được. Đúng vậy! Đêm nay sẽ diễn ra một cuộc thi nhằm giúp Tân Thục và Donlish giao lưu với nhau. Kế hoạch về cuộc thi này, từ khi đoàn quý tộc phương Tây chưa qua đến đây ai nấy cũng đã biết. Và sau khi từ sa trường trở về, Lôi Vi đã có một đợt tập huấn cấp tốc cho mọi người. Đêm nay chính là đêm thu hoạch thành quả. Thật đáng mong chờ.
Sau màn ca vũ sôi động, hai bên nhanh chóng bắt đầu cuộc thi. Nội dung thi nằm trong bốn lĩnh vực cầm- kỳ- thi- họa. Song đánh cờ đã được thay thế bằng phần thi hỏi đáp. Đó là những câu hỏi về kiến thức ở các lĩnh vực để mọi người cùng tìm hiểu. Nói đến việc ra đề thi cũng thật là gian nan vất vả và nhiều bất cập vô cùng.
Ca vũ vừa xuống sân, một người đàn ông nhanh chóng lên sâu khấu. Theo đó, Edlen ngồi ở một góc sân khấu sẽ lại làm công tác người phiên dịch của mình. Sau màn chào hỏi, thành viên tham dự cuộc thi nhanh chóng bước lên sân khấu tiến về phía bàn của mình. Hai bên đều cử ra những người trẻ tuổi và ưu tú để tham gia cuộc thi này. Và đến hôm nay, Lôi Vi cuối cùng đã biết được tên của chàng Công tước trẻ tuối kia.
_ Laurent Martin Ruveza!- Lôi Vi lẩm nhẩm cái tên ấy trong miệng.- Laurent! Cái tên nghe cũng hay đây!
_ Nghe tên của họ thật không biết đâu là tên đâu là họ.- Ngồi bên cạnh, Yên Xuân không khỏi lắc đầu.
_ Cách đặt tên của người phương Tây là tên đứng trước, tên đệm nếu có sẽ đứng giữa và cuối cùng là họ.- Lôi Vi chậm rãi giải thích.- Nó ngược lại với mình.
Vừa nói, Lôi Vi vừa đưa mắt quan sát đội đối diện, trong nhóm của các quý tộc phương Tây tham gia cuộc thi có nàng tiểu thư Elida. Nàng ta là thành viên nữ duy nhất của Donlish. Đồng đội của nàng ta là ba chàng quý tộc đầy kiêu hãnh, trong đó có Công tước Laurent. Nhìn vào bức tranh quả thật không khỏi cảm thán. Bên phía Tân Thục, ngoài Lôi Vi ra còn có Yên Xuân, Cửu Hoàng tử Phúc Cung và Lục Công chúa Yên Hà. Thật có sự đối xứng!
Bên dưới ai nấy cũng chú ý theo dõi cuộc thi này bởi sự mới lạ mà nó đem lại. Bên cạnh đó, hai bên sẽ được hiểu hơn về nhau. Những nét văn hóa mà cả hai chưa biết, những loại nhạc cụ còn lạ lẫm đối với cả hai. Cuộc thi này đang dần trở thành một cuộc giao lưu. Thế nhưng không vì vậy mà cuộc thi mất đi tính cạnh tranh. Bởi lẽ hai đội đại diện cho hai đất nước nên họ phải bảo
vệ danh dự của đất nước mình.
Sau hai phần thi, hai đội tạm nghỉ. Cả hai bên hiện đang cầm hòa nhau. Vậy nên hai phần thi cuối cùng xem chừng sẽ vô cùng hấp dẫn. Nghỉ giải lao, bầu không khí càng trở nên vô cùng náo nhiệt khi một màn xiếc nhanh chóng được trình diễn trên sân khấu để nối tiếp chương trình. Những màn tung hứng các kiểu khiến đoàn quý tộc phương Tây không khỏi thích thú.
Đưa mắt nhìn về phía cánh gà, thấy Tiểu Khổng Tử cho người khiêng lồng gỗ cùng với một chiếc bàn tới, đi bên cạnh là Băng Tư và Quân Đài. Thấy họ gật đầu ra hiệu, Lôi Vi hít vào một hơi đầy căng. Màn biểu diễn tạp kỹ kết thúc trong sự reo hò, thích thú của mọi người khiến nàng có chút căng thẳng. Bởi đây là lần đầu tiên nàng phải trình diễn trước nhiều người như thế này. Hơn nữa, màn trình diễn này của nàng lại khá phức tạp. Tuy đã từng được chú của mình chỉ dạy và làm rất thạo nhưng nàng vẫn có chút lo lắng.
Hít vào thở ra, Lôi Vi cố trấn tĩnh bản thân. Chú nàng từng nói, chỉ cần nghĩ rằng những người thân yêu của mình sẽ vui vẻ, hạnh phúc, màn biểu diễn chắc chắn sẽ thành công. Đúng vậy! Chỉ cần nghĩ vậy nàng sẽ làm được. Được chú chỉ dạy trong suốt 7 năm, nàng không tin nàng không làm được.
Khi đoàn tạp kỹ xuống sân khâu, Lôi Vi đã ra hiệu người dẫn chương trình khoan lên rồi nàng nhanh chóng tiến về phía sân khấu trong sự ngạc nhiên của mọi người.
_ Hoàng thượng!- Vừa nói, Lôi Vi vừa cúi người thi lễ.- Trong buổi yến tiệc trước, Ngài Công tước Laurent đã biểu diễn một màn biến hoá rất đặc sắc và tặng nhi thần một bông hoa. Hôm nay có thể để cho nhi thần đáp lễ lại Ngài ấy không ạ?
_ Được!- Chất giọng trầm của Định An Hoàng đế vang khắp sân Đại điện.- Ngươi định biểu diễn cái gì đây?
_ Hồi Hoàng thượng! Vì là màn biểu diễn đáp lễ dĩ nhiên, Ngài Công tước trước đó biểu diễn cái gì, nhi thần sẽ biểu diễn cái đó. Chỉ có điều, tiết mục của nhi thần sẽ công phu hơn Ngài ấy một chút.
_ Vậy bắt đầu đi!
Nhận được cái gật đầu đồng ý của Định An Hoàng đế, Lôi Vi quay về phía hậu đài ra hiệu cho Tiểu Khổng Tử và Tiểu Đậu Tử. Một tấm màn màu đen được kéo xuống trong sự háo hức chờ đợi của mọi người. Bản thân Phúc Tuần cũng không khỏi hồi hộp không biết nàng đang muốn làm cái gì. Việc nàng có thể biểu diễn ảo thuật, trong sinh thần của Phúc Khải cách đây 6 năm trước, chàng và các huynh đệ tỷ muội của chàng đều đã nhìn thấy. Song những bậc trưởng bối và các quan viên trong triều lại chưa thấy. Nay nàng lại công khai biểu diễn nó như thế này, e rằng sẽ có không ít người cho rằng nàng sử dụng tà thuật. Càng nghĩ, chàng càng đau đầu, tại sao nàng lại có thể liều lĩnh đến vậy?
_ Màn biểu biểu diễn ảo thuật của Cát Lôi Vi xin được phép bắt đầu. Nhưng trước tiên, có lẽ nhi thần nên tìm một bộ đồ phù hợp với màn biểu diễn này.
Dứt câu, Lôi Vi nhanh chóng bước ra sau tấm màn màu đen, trong khi nàng chưa bước ra, Tiểu Khổng Tử và Tiểu An Tử nhanh chóng khiêng chiếc bàn nhỏ lên đặt vào đúng vị trí. 30 giây sau, mọi người đã thấy nàng xuất hiện trở lại trong một bộ dạng khác. Nàng mặc một chiếc áo sơ-mi trắng khoác bên ngoài là một chiếc áo đuôi tôm dài đến đầu gối, quần Tây màu đen. Đầu đội một cái mũ khá cao màu đen, tay đeo găng màu trắng tinh cầm một cây gậy và đi một đôi giày đế thấp. Trước bộ dạng này của nàng ai cũng cảm thấy lạ lẫm.
_ Giờ thì ổn rồi!- Vừa nhìn một lượt bản thân, Lôi Vi cười thật tươi rồi tiến một bước về phía trước.- Chắc hẳn ai ai cũng ngạc nhiên tại sao ta lại biết nhiều thứ đến thế. Và có lẽ một số người ngồi đây chắc là rất tò mò về xuất thân của ta. Vậy nhân màn biểu diễn này, ta sẽ nói cho mọi người rõ luôn. Uhm...thực ra xuất thân của ta cũng chẳng đặc biệt gì.- Vừa nói Lôi Vi vừa mở mũ trên đầu mình xuống rồi cho gậy vào quay quay vài vòng.- Ta đây vốn sinh trưởng trong một gia đình có truyền thống về y.
Vừa nói, Lôi Vi một tay cầm lấy mũ, một tay cầm gậy gõ gõ vào đỉnh mũ, ngay lập tức không ít dược liệu đổ ra ngay chiếc bàn trước mặt mọi người. Mỉm cười, Phúc Tuần nhấp một chén rượu, tiếp tục theo dõi màn biểu diễn của nàng. Quan sát thật kỹ đầu tóc của nàng, chàng mới hiểu tại sao hôm nay nàng lại để kiểu tóc đơn giản đến vậy.
_ Haizzz!!! Thật không biết gia tộc ta đã gắn bó bao nhiêu đời với nghề y này khiến ta đây khổ não vô cùng.- Vừa nói, Lôi Vi vừa làm vẻ mặt đau khổ.- Cao tổ phụ làm y! Tằng tổ phụ làm y! Nội tổ phụ làm y! Phụ thân làm y! Mẫu thân làm y! Vậy nên ta cùng huynh và tỷ của mình muốn hay không cũng biết một ít về y.
Vừa nói, Lôi Vi vừa vuốt vuốt tay mình. Một lần vuốt, nàng đều đặt xuống một con búp bê vải tượng trưng cho Phong Đạt, Hạ Huyền và nàng.
_ Tuy là vậy! Nhưng ca ca, tỷ tỷ và ta đều biết không ít tài lẻ. Đầu tiên, nói về ca ca của ta trước nhé. Ca ca ta chắc chắn sẽ là người tiếp tục truyền thống nghề y của gia tộc ta. Vậy nên huynh ấy từ nhỏ đã bị nội tổ phụ và phụ thân ta đem ra rèn dũi đêm ngày. Tuy cực nhọc là thế nhưng chỉ cần có thời gian rảnh, huynh ấy liền thổi sáo.
Nói dứt câu, Lôi Vi cầm con búp bê tượng trưng cho Phong Đạt lên giũ một cái, ngay lập tức một cây sáo xuất hiện trên tay nàng.
_ Tỷ tỷ của ta lại rất giỏi vũ đạo!
Dứt câu, Lôi Vi tiếp tục cầm con búp bê tượng trưng cho Hạ Huyền lên giũ ra, ngay lập tức, một con búp bê nhỏ đang múa hiện ra ngay trước mặt mọi người.
_ Bản thân ta lại là một người thích khám phá mọi thứ. Khi ta năm tuổi, ta từng nghe nội tổ mẫu ta chơi bản Dương xuân bạch tuyết rất hay. Từ đó trở đi ta theo Người học Cổ cầm.
Cầm con búp bê tượng trưng cho bản thân lên, Lôi Vi nhẹ nhàng giũ nỏ, một cây cổ cầm nhỏ lập tức hiện ra.
_ Phải nói là ta đã học Cổ cầm rất chăm chỉ. Thi thoảng còn hợp tấu với ca ca nữa. Rất vui! Uhm...đến khi ta được bảy tuổi, tỷ tỷ ta khi ấy rất thích vũ đạo. Khi đó mẫu thân ta đã nghĩ rằng nữ nhi nên biết chút vũ đạo vậy nên đã cho hai tỷ muội ta học vũ đạo. Thành ra ta cùng một lúc học hai thứ là Cổ cầm và vũ đạo. Bên cạnh đó, nội tổ phụ còn chỉ ba huynh muội ta làm thơ. Trong ba người ta làm thơ tệ nhất, thơ của ta lúc nào cũng bị Người chê là vò rượu hỏng.
Gương mặt biểu cảm của Lôi Vi khiến bên dưới được một mẻ cười.
_ Vậy nên ta chỉ chuyên tâm vào tập đàn và vũ đạo. Và kể cả sau khi nội tổ mẫu qua đời, ta vẫn chăm chỉ luyện tập hai món nghề này. Đến năm ta mười tuổi, ta phát hiện ra mình thích vẽ. Vậy là ta bắt đầu say sưa với việc vẽ vời.
Vừa nói, Lôi Vi vừa vuốt con búp bê, một cây bút lập tức hiện ra. Sau đó nàng kéo mạnh con búp bê, miếng vải lập tức biến thành một tờ giấy.
_ Ta vẽ rất đẹp đó!- Cười thật tươi, Lôi Vi cầm lấy bút rồi vẽ nghệch ngoạc vài đường trên tờ giấy. Liền sau đó, nàng vội chau mày.- Sao thế này? Sao lại xấu thế này chứ?
Vừa cho mọi người xem bức tranh mình vừa vẽ xong, Lôi Vi vừa kêu ca. Tức giận, nàng xé bức tranh làm tư, vò nát rồi quăng đi.
_ Thật là chán quá! Không ngờ ta lại khiến mọi người thất vọng như vậy. Haizzz!!! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đó dù sao cũng là bức tranh của ta mà.
Nói đoạn Lôi Vi vội quay về phía tờ giấy đang nằm chỏng chơ trên sàn nhặt nó lên rồi nhanh chóng tiến về phía mọi người.
_ Haizzz!!! Thật là...
Bỏ lửng câu nói, Lôi Vi chậm rãi mở tờ giấy ra. Đến khi mở ra hẳn mọi người không khỏi ngạc nhiên bởi tờ giấy vẫn còn nguyên vẹn và không hề bị nhàu nhĩ. Bên dưới, mọi người không khỏi trầm trồ bàn tán, xôn xao. Khẽ mỉm cười, nàng biết giờ đã đến lúc cho tiết mục quan trọng nhất.
_ Cũng từ đó, ta biết được mình có một sở thích mới, đó là tạo ra những y phục xinh đẹp cho mọi người. Từ những ý tưởng vẽ ra trên giấy, ta dần biến chúng thành những bộ trang phục thực sự.
Hít một hơi đầy căng, Lôi Vi chậm rãi tiến về phía Elida và mỉm cười.
_ Miss Elida! (Tiểu thư Elida!)- Vừa nói, Lôi Vi vừa đưa tay về phía Elida.- You can give me a filament in your dress? (Ngươi có thể cho ta một sợi tơ trong váy của ngươi không?)
Không nói gì, Elida nhanh chóng rút từ tay áo một sợi chỉ đưa cho Lôi Vi. Cúi đầu cảm ơn, nàng quay trở lại vị trí trung tâm sân khấu.
_ Giờ, ta sẽ cho mọi người thấy một bộ váy ta đã từng vẽ mẫu.- Vừa nói, Lôi Vi vừa phẩy tay ra hiệu.
Ngay lập tức hai tên thái giám nhanh chóng đẩy một cái lồng gỗ lên. Đây chính là lồng gỗ Lôi Vi biểu diễn năm nào. Nàng cứ tưởng sau màn biểu diễn mừng sinh thần Phúc Khải năm ấy, Phúc Tuần đã bỏ đi rồi, thật không thể ngờ chàng đã cất nó vào trong kho của Linh Vương phủ. Sau này khi trở thành Thái tử, chàng đã chuyển nó về kho của Trùng Hoa viên.
Bên trong lồng gỗ có để sẵn một chiếc bàn khá cao. Mỉm cười, Lôi Vi nhanh nhẹn mở lồng gỗ ra và để sợi chỉ trên mặt bàn.
_ Ta sẽ tạo ra bộ y phục đó bằng sợi tơ này!
Dứt câu, Lôi Vi đóng lồng gỗ lại rồi rồi kéo màn xuống.
_ Uhm...lồng gỗ này có chút nặng. Vậy nên ta cần một người cùng với ta xoay lồng gỗ này.- Vừa nói, Lôi Vi vừa đưa mắt nhìn khắp xung quanh.- Ninh Thân vương! Ngài có thể giúp ta không?
Bên dưới, đương lúc đang uống rượu nghe Lôi Vi gọi tên mình, Phúc Tường không khỏi sặc. Sao lại là chàng? Sao chuyện cũ lại lặp lại thế này? Cát Lôi Vi này quả thật là yêu tinh! Nhìn biểu hiện này của chàng, các Hoàng tử và Công chúa khác đều phải nén lắm mới nhịn được cười. Còn nhớ màn biểu diễn trước, nhờ có sự giúp sức của Phúc Tường mà cả Linh Vương phủ được dịp náo loạn. Lần này không biết hai người sẽ gây nên chuyện gì nữa đây, họ thực sự nóng lòng muốn biết.
_ Tẩu tử đã có lời, phu đệ [1] đây nào dám từ chối!- Vừa nói, Phúc Tường vừa đứng lên hơi khom người xuống.
Mở quạt ra, Phúc Tường nhanh chóng rời khỏi vị trí của mình tiến lên sân khấu. Được Lôi Vi ra hiệu, chàng nhanh chóng đứng về một bên của lồng gỗ. Công việc này đã từng làm một lần rồi nên chàng không cảm thấy lúng túng như lần đầu nữa. Sau khi Lôi Vi nói đôi ba câu, nàng tiến đến phía còn lại của lồng gỗ rồi cả hai cùng quay lồng gỗ một vòng. Vừa quay, chàng vừa cầu khẩn Lôi Vi không giở trò ám hại chàng như lần trước.
Và đến khi Lôi Vi vén màn lên, nhìn thấy một bộ váy xếp ngay ngắn trên bàn, Phúc Tường mới thở phào nhẹ nhỏm.
Mỉm cười thật tươi, Lôi Vi mở lồng gỗ ra lấy bộ váy rồi mở bộ váy ra cho mọi người cùng chiêm ngưỡng. Đó là một chiếc váy màu xanh tựa như đại dương thăm thẳm có kiểu dáng đơn giản nhưng lại lộng lẫy, kiêu sa vô cùng khiến người khác nhìn vào đều cảm thấy rực rỡ nhưng không chói lóa, cao quý nhưng lại dễ gần. Mím môi lại, Lôi Vi quay sang nhìn Phúc Tường rồi sau đó nàng nhanh chóng tiến về phía trước. Vừa bước được vài bước, một tiếng "xoạc" vang lên khiến mọi người không khỏi ngạc nhiên. Nguyên nhân là vì chiếc váy đã bị rách một mảng lớn. Giật mình, nàng vội nhìn lại thấy chân mình đã đẵm trên váy từ khi nào. May bản thân chưa bị ngã.
_ Chết rồi!- Đứng bất động một chỗ, Phúc Tường lầm bầm.- Lại nữa rồi!
_ Hỏng rồi!- Lôi Vi thất kinh.- Váy của ta! Sao ta làm gì cũng hỏng thế này?- Vừa nức nở, nàng vừa rút khăn từ tay áo ra. Hết chiếc khăn này đến chiếc khăn nọ được rút liên tục, nhiều không kể hết.- Sao lại xui xẻo thế này cơ chứ? Rõ ràng là váy mới may sao còn chưa mặc đã bị rách thế này? Sao lại thế này chứ? Lẽ nào ta đáng ghét đến độ cả vải vóc sợi chỉ này nọ cũng ghét bỏ ta nên mới đứt ra rồi rách toạc thế này sao?
Rõ ràng là Lôi Vi đang khóc nhưng nhìn bộ dạng của nàng bên dưới ai cũng bật cười. Ngay cả Định An Hoàng đế cũng không nén nổi mà cười theo. Phúc Tuần sau một tràn cười dài, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại và nhận ra được mục đích màn biểu diễn này của nàng. Chính là muốn ngầm nói cho những ai có mặt trong buổi yến tiệc này cũng như có mặt trong buổi dạ vũ hôm đó biết được lý do tại sao bộ váy của Elida bị rách và cũng ngầm cảnh cáo nàng ta. Càng ngày nàng càng cao tay, thật khiến chàng cảm thấy yên tâm, nhẹ nhỏm và không khỏi tự hào.
_ Uhmmmm!!! Tẩu tử đừng buồn nữa.
Phúc Tường đứng bên cạnh, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Lôi Vi. Đã biết nàng đang làm bộ nhưng chàng không thể bỏ mặc nàng một mình "làm trò" được.
_ Với tài của tẩu, tẩu có thể sửa lại nó mà.
_ Rách một mảng lớn thế này làm sao mà sửa?- Vừa cầm váy lên, Lôi Vi vừa hỏi.- Cái váy này, xem như hỏng toàn bộ rồi.
_ Vậy giờ...- Phúc Tường lúng túng hẳn.
_ Ngài yên tâm! Ta có cách!
Dứt câu, Lôi Vi cầm bộ váy lẫn đống khăn của mình lên vò lại. Vừa vò, nàng vừa ra hiệu cho Tiểu Khổng Tử bên dưới đem lửa lên. Cầm lấy bó lửa châm vào những gì đang cầm trên tay, đến khi ngọn lửa bắt đầu cháy to, nàng tung tất cả trên trời, cùng lúc đó một bó hoa hồng xanh hiện ra ngay trước mắt mọi người.
_ Vì Ngài đã an ủi ta, ta tặng bó hoa này cho Ngài.- Mỉm cười, Lôi Vi đưa bó hoa cho Phúc Tường.- Và Ngài hãy tặng nó cho Vương phi của mình. Chúc hai người bách niên hảo hợp.
Nhìn bó hoa đầy e ngại, Phúc Tường đưa mắt lên nhìn Lôi Vi. Đến khi nhìn thấy sự chân thành trong mắt nàng, chàng mới mỉm cười cầm lấy bó hoa.
_ Đa tạ tẩu tử!
_ Thế đây!- Quay lại nhìn mọi người, Lôi Vi chậm rãi nói.- Cát Lôi Vi ta đây có rất nhiều sở thích và ta rất muốn biến những sở thích đó thành niềm vui cho mọi người. Nhưng ta chẳng làm được cái gì lên hồn cả. Năm mười tuổi, ta gặp lại thúc phụ của mình. Thúc phụ của ta là một người luôn bận rộn với những chuyến đi. Ông đi rất nhiều nơi, tìm hiểu rất nhiều điều và ông có rất nhiều tài lẻ. Khi ông trở về, ông đã kể cho ta nghe về mọi điều và ông đã biến tài năng của mình thành một thứ hạnh phúc cho mọi người. Trong đó ta ấn tượng nhất là những màn biểu diễn ảo thuật của ông. Bởi nó không phải là tà thuật gieo rắc những điều xấu xa mà là một loại kỹ năng, tiểu xảo đem đến hạnh phúc cho mọi người. Khi bắt đầu chỉ dạy cho ta, thúc thúc đã nói rằng: "Dù cho đó là sở thích hay tài năng nhưng nếu Tiểu Vi không đặt cả tấm lòng của mình vào trong từng tác phẩm thì cháu đã thất bại ngay từ khi bất đầu. Bởi có niềm đam mê, có tài năng là một loại hạnh phúc. Và trách nhiệm của những người sở hữu được nó chính là nhân rộng nó bằng cả tấm lòng của mình để mọi người đều được hạnh phúc." Đó là bài học đầu tiên thúc chỉ dạy cho ta và ta luôn nhớ mãi. Hy vọng rằng với một chút tài lẻ của mình, ta đã khiến mọi người cảm thấy hạnh phúc.
Mỉm cười thật tươi, Lôi Vi cúi chào trong tiếng vỗ tay của mọi người. Đứng thẳng người lên, nàng đưa mắt nhìn về phía Phúc Tuần đầy kiêu hãnh...
...Sau màn ảo thuật của Lôi Vi, cả hai đội lại tiếp tục hai phần thi còn lại. Phần thi hội họa thi diễn ra vô cùng kịch tính khi hai đội phải hoàn thành một bức tranh. Phần thi này, nàng giao cho Yên Xuân đảm trách còn bên Donlish là chàng Công tước trẻ Laurent đảm nhận. Những gì thiên về nghệ thuật vẫn luôn dựa vào cảm quan của người chấm vậy nên độ chính xác không bao giờ tuyệt đối. Vì vậy để giữ hòa khí hai bên, giám khảo cả ba vòng đều chấm hòa. Chỉ đến phần thi hỏi đáp mới thực sự phân thắng bại.
Với phần thi này, cả hai bên sẽ cử người tham dự. Hai người tham dự sẽ trả lời tất cả 10 câu hỏi. Ai dành quyền trả lời trước và trả lời đúng sẽ giành điểm của câu đó. Phần thi này, bên Tân Thục, Lôi Vi chính là người tham gia còn bên Donlish chính là Elida. 10 câu hỏi là sự trộn lẫn kiến thức của cả Donlish lẫn Tân Thục nên cả hai bên đều có cơ hội ngang bằng nhau để giành chiến thắng. Song câu đầu tiên sẽ quyết định ai là người chiếm được ưu thế. Vậy nên phần thi này khiến ai ai cũng hồi hộp và tập trung cao độ để theo dõi. Cuối cùng kết thúc 10 câu, hai bên cầm hòa nhau khiến giám khảo phải đưa ra câu hỏi phụ. Câu hỏi mang tính chất quyết định không bao giờ là một câu đơn giản, nên nàng phải căng tai lên lắng nghe và cho bộ não của mình hoạt động hết công suất. Cuối cùng trời cũng không phụ lòng người. Nổ lực của Lôi Vi được đền đáp xứng đáng. Chẳng những vậy, nàng còn khiến trên dưới Tân Thục không khỏi bất ngờ về trí tuệ của mình. Quả thật vẻ bề ngoài vô ưu, hoạt bát lại hay rước họa vào thân của nàng rất dễ khiến mọi người hiểu lầm dù cho nàng nối tiếng với cái miệng nhỏ có thể giết người.
Phúc Tuần theo dõi phần thi của nàng tự hào và tâm trạng của chàng cũng tốt vô cùng khi nghĩ tới việc từ này trên nàng sẽ nhận được nhiều ánh mắt thiện cảm hơn nữa của mọi người trên kẻ dưới trong Hoàng cung này và vị trí của nàng trong cung sẽ được củng cố, không ai dám tùy tiện ra tay với nàng. Nghĩ vậy, một ý nghĩ lóe lên trong đầu chàng. Thực ra chàng đã giữ nó từ rất lâu rồi nhưng chưa có dịp để thực hiện. Nay xem chừng có thể thực hiện được rồi.
-----------------------
[1] Phu đệ: em trai của chồng.
-----------------------
Hết chương 112