Duyên Như Mộng: Thiên Nhai Cộng Minh Nguyệt

Chương 157: Làm nữ nhân của vua


trước sau

Phía tây Ngọn Tĩnh Dương phần thuộc Hương Mịch thành

"Cộp...cộp...cộp" tiếng vó ngựa bước đều vang vọng khắp cả một vùng núi rừng rộng lớn bao la. Ngọn Tĩnh Dương này thuộc dãy Lăng Tằng kéo dài từ phía Bắc xuống phía Nam Tân Thục, chia Đông- Tây Tân Thục thành hai phần với nhiều đặc điểm khác nhau giữa hai vùng. Vượt qua được ngọn Tĩnh Dương, ngọn núi cao nhất của dãy Lăng Tằng là bao nhiêu nỗi lo sợ đều sẽ tan biến.

Ngồi tựa người vào khung cửa, Yên Xuân chậm rãi đưa tay lên vén màn nhìn ra bên ngoài ô cửa sổ. Ánh mặt trời xán lạn chiếu soi xuống gương mặt thanh tú có phần mệt mỏi của nàng. Ngước lên nhìn bầu trời cao, nàng có cảm giác những ngọn cây cao to kia đang che chở cho chiến xe ngựa nhỏ của nàng.

Thả rèm xuống, Yên Xuân chậm rãi dịch người về phía cửa xe. Ngồi ngay phía trước, chàng "phu xa" bất đắc dĩ hơi gồng lưng lên, dáng vẻ có chút căng thẳng.

_ Phu xa! Còn bao lâu nữa chúng ta sẽ qua ngọn Tĩnh Dương này?- Chất giọng của Yên Xuân đầy bông đùa.

_ Hồi phu nhân!- Vừa nói, Thạc Ngạn vừa vờ đưa tay tính toán.- Theo như ta tính toán, chúng ta mất khoảng ba ngày nữa mới vượt qua được ngọn núi cao ngất trời này.

_ Hả?

Ngồi bên cạnh, Yên Xuân không khỏi kêu lên một tiếng ảm não khiến Thạc Ngạn không khỏi bật cười thích thú. Tiếng cười ấy như vang vọng khắp vùng núi rừng, hòa vào tiếng thiên nhiên mà bay tận lên trời cao.

_ Còn cười được?!- Vừa nói, Yên Xuân không ngừng đánh vào vai Thạc Ngạn.

_ Nàng yên tâm! Qua đêm nay, chúng ta sẽ đến Ân Phú thành. Đợi thương thể nàng khỏe hoàn toàn, chúng ta sẽ quyết định rốt cuộc nên đi đâu. Qua phía Tây đến Hoa Lệ thành hay xuống phía Nam tới Ngọc Hải Nam thành.

Không nói gì, Yên Xuân mỉm cười thật tươi. Đối với nàng lúc này đi đâu không quan trọng chỉ cần nơi đó có Thạc Ngạn, người nàng yêu như vậy là đủ rồi.

Giờ nhớ lại những gì xảy ra trong ngày hôm ấy, Yên Xuân cứ ngỡ mọi chuyện như một giấc mơ. Ban đầu cả nàng cùng Lôi Vi đều sớm đã lên kế hoạch để nàng lẫn vào trong đám người chạy loạn mà chạy đến Tây môn, ra khỏi Hoàng cung. Lợi dụng địa thế nơi đó là một rừng cây, Yên Xuân chạy tiếp về phía Tây, chạy đến thôn nằm bên ngoài thành. Thạc Ngạn sẽ ở đó chờ nàng. Đến khi ấy, trong cung xảy ra biến lớn hai người có thể nhân cơ hội rời khỏi kinh thành, đi đâu tùy thích.

Thế nhưng vì Yên Xuân đỡ mũi tên cho Lôi Vi khiến kế hoạch đứng trước bờ vực phá sản. Trước khi đến Ngâm Hương cung, nàng lấy lý do trong cung đang xảy ra biến liền dặn dò Thái y đợi khi tình hình Yên Xuân ổn định sẽ ra khỏi cung để chữa trị. Thái ý chắc chắn không dám kháng lệnh của Thái tử phi. Việc còn lại chính là phải kịp thời báo cho Thạc Ngạn biết để có thể sắp xếp một vụ tráo người. Tất cả mọi chuyện đều được lên kế hoạch và gấp rút thực hiện trong vòng hai canh giờ. Đó quả thực là một áp lực rất lớn cho đám người theo hầu Lôi Vi khi phải chạy nhặng cả lên khiến người ngoài nhìn vào cứ tưởng rằng bên trong Đông cung điện có biến.

Mấy ngày nay, ngựa vẫn chạy liên tục từ kinh thành đến ngọn Tĩnh Dương này không dám nghỉ ngơi vì Thạc Ngạn lo sợ tân Hoàng phát hiện sẽ sai người phái truy binh. Cũng may, đến giờ này mọi chuyện diễn ra đúng như kế hoạch. Chỉ cần qua ngọn Tĩnh Dương này là cả hai sẽ được an toàn.

_ Theo huynh, Thái tử phi sẽ không sao chứ?

_ Đến giờ vẫn chưa thấy truy binh, ta nghĩ Thái tử phi chắc không sao đâu.- Vừa kéo ngựa, Thạc Ngạn vừa nói vừa quay sang nhìn Yên Xuân.- Muội yên tâm, Thái tử phi là người túc kế đa mưu, hơn nữa Hoàng thượng lại tin yêu Người đến vậy, Người chắc chắn không sao đâu.

_ Hy vọng là như thế!

Vừa nói, Yên Xuân vừa gật đầu. Thoáng thấy nét buồn bao phủ trên gương mặt của nàng, Thạc Ngạn không khỏi buồn lòng. Một tay giữ dây kéo, tay còn lại chàng nhẹ nhàng vòng qua bờ vai nàng.

_ Nếu muội vẫn còn lo lắng, khi đến Ân Phú thành ta sẽ nghe ngóng tình hình cho muội yên tâm. Còn tối nay...chúng ta phải nhanh tới Qua thôn, bằng không trời sẽ tối mất.

Khẽ bật cười, Yên Xuân gật đầu lia lịa.

_ Được được được! Nghe huynh tất!

_ Đa tạ phu nhân!

*

Tây Môn Bạch Hổ

Chậm rãi quay nhìn cánh cổng Hoàng cung đang chậm chạp đóng lại, lòng Phúc Khải dâng lên nỗi đau không thể nào chôn giấu. Cuối cùng tân Hoàng của Thục quốc, Linh Phúc Hoàng đế, Ngũ huynh của chàng cũng đưa ra phán quyết. Dù cố gắng trì hoãn bao lâu đi chăng nửa nhưng sau lễ an táng của tiên đế, Hoàng thượng vẫn buộc phải đưa ra bản án cho đám phản loạn. Phúc Đạt bị tước bỏ vĩnh viễn danh phận Hoàng tử và bị giam giữ suốt đời trong ngục. Thập Hoàng tử Phúc Lan và cặp huynh đệ song sinh Phúc Thái- Phúc Hòa bị tước bỏ danh phận Hoàng tử và bị đày về quê ngoại, suốt đời không được rời khỏi nơi giam giữ. Phò mã Mạc Sâm bị tước hết mọi chức vụ trong triều đình, Nghi Xương Công chúa bị giáng xuống làm Đình chúa [1], phu thê hai người suốt đời không được rời khỏi nơi sinh sống. Còn chàng, Mạnh Phúc Khải bị đày về phía Tây Bắc và chịu sự giám sát của Thái thú địa phương. Trong bốn huynh đệ, bản án dành cho chàng là bản án không rõ ràng nhất. Đây xem chừng là sự nhân nhượng cũng như khoan dung lớn nhất của Ngũ huynh dành cho chàng.

_ Vương gia!- Một tên lính tốt đứng bên cạnh lên tiếng nhắc nhở.- Đã tới giờ rồi! Chúng ta phải xuất phát thôi.

Kỳ thực, vì bản án của chàng không rõ ràng nên tên lính tốt cũng không biết gọi chàng thế nào cho phải.

_ Ta đã không còn là Vương gia rồi!- Chất giọng của Phúc Khải trầm buồn nhưng tuyệt không có sự bi lụy hay căm giận.- Giờ ta chỉ là một tù nhân.

Vừa nói, Phúc Khải vừa ngước nhìn lên tòa lầu gác ngay bên trên cổng thành. Nơi đó, ẩn nấp sau cánh cửa, chàng nhìn thấy một góc áo vàng vàng đang nhẹ bay trong gió. Mỉm cười, chàng chậm rãi quỳ xuống dập đầu ba cái.

_ Bệ hạ! Mong người trở thành thánh quân lưu danh thiên cổ.

Những lời nói ấy là một nửa tâm nguyện của chàng. Nửa còn lại chính là chàng mong muốn có thể kề vai sát cánh, trở thành cánh tay đắc lực cho vị thánh quân ấy, thực hiện lý tưởng của cả hai, đó là đem lại ấm no và thịnh vượng cho Thục quốc. Nhưng giờ...chàng không thể!

"Cộc...cộc...cộc..." tiếng vó ngựa vang lên mỗi lúc một gần. Không cần quay đầu lại nhìn, Phúc Khải cũng biết có người đang phi ngựa đến đây. Chỉ là chàng không ngờ rằng người đó chính là Phi Đào. Thoáng ngạc nhiên hiện lên nơi đáy mắt chàng khi nhận ra người con gái trong bộ y phục tử sắc gọn gàng chính là người con gái chàng nhớ nhung bao lâu. Sau đêm vào thăm chàng trong ngục ấy, nàng không hề xuất hiện trước mặt chàng thêm một lần nào nữa. Biết bản thân vốn chẳng thể thoát tội, chàng nhờ Phúc Tường nhắn gửi nàng mấy lời. Thật không ngờ...

_ Tiểu...Liễu Tiểu thư?- Nghe trong giọng nói của Phúc Khải đã có sự ngăn cách.

Xuống ngựa, Phi Đào kéo ngựa, đứng ngay ngắn trước mặt Phúc Khải.

_ Muội tới đây để truyền lời Thái tử phi!- Chất giọng của Phi Đào đầy nghiêm túc.- Thái tử phi vì không muốn nhìn thấy cảnh chia ly nên không tới. Người truyền lời lại rằng Ngài nhất định phải sống thật tốt, thật khỏe mạnh. Đợi mọi sóng gió qua đi, nhất định sẽ tìm cách đưa Ngài về triều. Người còn lệnh cho thiếp phải đi theo chàng.

Đương lúc chăm chú lắng nghe lời Phi Đào nói, Phúc Khải không khỏi giật mình vì cái lệnh kỳ quặc của Lôi Vi.

_ Liễu Tiểu thư!- Phúc Khải nghiêm giọng.- Tội giả truyền thánh chỉ của Hoàng thượng hay khẩu dụ của phi tần là tội rất nặng đấy.

_ Vậy thì đã sao?- Phi Đào ngẩng cao đầu, gương mặt không hề biến sắc.

_ Phi Đào! Đừng càn quấy nữa!

_ Thiếp không càn quấy! Thiếp chính là muốn nói cho chàng biết đến giả khẩu dụ thiếp cũng dám làm thì không có gì có thể ngăn việc thiếp đi theo chàng đến Tây Bắc.

Thoáng sững sờ hiện lên nơi đáy mắt Phi Đào.

_ Phi Đào! Ta giờ là tội nhân...

_ Thiếp không quan tâm. Còn nếu chàng quan tâm, vậy được! Thiếp sẵn sàng làm tất cả để xứng với chàng. Để được đi theo chàng, thiếp sẵn sàng phạm tội. Cướp của, phóng hỏa,... việc gì cũng làm.

Lời nhắn chàng gửi cho nàng không nhiều chỉ vỏn vẹn có mấy câu. Nhưng ức nhất chính là chàng khuyên nàng nghe theo sự sắp đặt của phụ mẫu, tìm một hôn sự tốt có thể đem lại hạnh phúc cả đời cho nàng.

_ Phi Đào! Nàng...

Không nói nổi Phi Đào, Phúc Khải quay lại ra hiệu cho đám lính rồi khởi hành, thấy vậy, nàng cũng vội vàng dắt ngựa chạy theo. Quyết tâm bám dính, không buông. Hai người cứ thế mà anh chạy tôi đuổi theo khiến đám lính chấp lệnh đến là mệt mỏi với họ.

Đứng trên lầu nhìn xuống, khéo môi Phúc Tuần hơi kéo lên một chút tạo thành một nụ cười man mác. Lời chúc của Phúc Khải khi nãy chàng nghe rất rõ ràng. Nhất định, chàng sẽ không phụ lại sự kỳ vọng của đệ đệ mình.

_ Hoàng thượng! Liễu tiểu thư làm thế...

_ Không sao! Trên đời này mấy ai dũng cảm theo đuổi tình yêu như nàng ấy.

Vốn ý của Tiểu An Tử muốn hỏi việc Phi Đào giả khẩu dụ của Thái tử phi có bị làm sao hay không, nào ngờ...thôi kệ vậy. Mấy ngày nay, hiếm hoi lắm hắn mới thấy chủ tử của hắn nở nụ cười. Theo Hoàng thượng lên chầu, tuy chuyện triều chính hắn không hiểu nhưng nghe nhiều rồi xem sắc mặt các quan đại thần hắn thấy triều chính ngoài chuyện xử phạt phản loạn ra còn chẳng có chuyện gì khiến Hoàng thượng phải lao tâm khổ tứ. Còn sinh hoạt bình thường? Rõ ràng tối nào cũng từ Đại điện về Túc Duyên các, nào có thấy điều gì bất thường. Vò đầu bức tai, hắn đoán mãi không ra. Thật là bực mình chết đi được!

_ Về Đại điện!

Đang mải suy nghĩ, Tiểu An Tử giật mình vội vàng dạ một tiếng rồi sau đó quay về đám tùy tùng.

_ Di giá về Đại điện!

*

Tháo hết bộ trang sức cồng kềnh trên đầu xuống, Lôi Vi ngắm thật kỹ gương mặt của mình trong gương. Đôi má hây hây đỏ, sắc anh thần [2] càng tôn thêm vẻ đẹp của người con gái thì đôi mươi. Thế nhưng nơi đáy mắt đã đượm sắc u buồn khiến bản thân nàng cũng không thể nào ngờ rằng mình lại thay đổi lớn đến vậy.

Khoác trên mình y phục màu đỏ thắm với những họa tiết được thêu cẩn thận từ những sợi chỉ vàng óng ánh càng giúp nàng cảm nhận được cuộc sống cao sang quyền quý của chốn cung đình. Nhưng...người ta vẫn có câu người giàu sang có mối lo của người giàu sang đấy thôi. Ngồi đến vị trí này rồi nàng mới hiểu được ý nghĩa của câu nói này. Làm nữ nhân chốn hậu cung đã khó, làm nữ nhân của Hoàng đế càng không dễ.

Hôm nay trên Đại điện, nhìn sắc mặt uy nghiêm phảng phất chút u ám của Phúc Tuần nàng quả thực không khỏi phiền lòng. Có lẽ chàng vẫn còn đang trách nàng chuyện tối hôm ấy. Nhưng nên nói những gì nàng đã nói hết cả rồi, giờ chàng như vậy, nàng biết phải làm sao.

Nằm dài lên bàn trang điểm, Lôi Vi không khỏi thở dài não nề. Chuyện đêm hôm ấy như hiện ra ngay trước mắt nàng.

"Đêm mùa hạ oi nồng, sau khi ru Tuyết Cách Công chúa ngủ, Lôi Vi trở về phòng để chuẩn bị mọi thứ cho Phúc Tuần. Từ những thứ nhỏ nhất như nước ấm, khăn bông đến chuyện to tát như trải nện...đều được nàng tận tay chuẩn bị. Kỳ thực nàng có thể sai Đồng Thảo hay Hoa Lệ làm tất cả những việc này. Nhưng 16 năm ở thời hiện đại đã dạy nàng cách tự chăm sóc bản thân lại thêm mẹ nàng, bà Thanh Băng là một người phụ nữ đảm đang. Tuy trong nhà có người giúp việc nhưng những việc chăm sóc miếng ăn giấc ngủ của chồng và anh chị em nàng, bà đều tự tay mình làm lấy. Chứng kiến những gì bà đã làm cho gia đình, nàng ngưỡng mộ vô cùng. Vậy nên, nàng cũng mong muốn sau này có thể chăm sóc cho người mình yêu như vậy.

Giờ điều này đã trở thành sự thật, lý nào nàng lại bỏ qua?

Từ Đại điện trở về Túc Duyên các là một quãng đường không hề ngắn. Nhưng đối với Phúc Tuần, điều ấy chẳng sá chi. Từ sau khi đăng cơ, chàng luôn phải thức khuya để phê chuẩn tấu chương. Nàng vì lo lắng nên cũng chẳng thể yên giấc. Nhiều lần nàng đến Đại điện thấy chàng vẫn đang miệt mài đọc bản tấu. Nhìn dáng vẻ hao gầy của chàng, nàng không khỏi lo lắng. Chàng dù khỏe đến đâu song sau những tháng ngày bị giam cầm, sức khỏe ít nhiều đã suy giảm. Vậy là nàng bắt chàng phải nghỉ ngơi sớm bằng cách thúc ép chàng trở về Túc Duyên các, vì nếu chàng về muộn nàng không ngủ được. Khi ấy chàng bảo chàng sẽ ngủ lại Đại điện, nàng lại vặn vẹo, chàng ngủ ở đó nàng không yên tâm. Cuối cùng, chàng phải thuận theo ý nàng, canh hai phải trở về. Đêm ấy cũng không phải ngoại lệ.

Ngay sau khi Phúc Tuần trở về Túc Duyên các, Lôi Vi sai người đem các thứ nàng đã chuẩn bị lên. Chờ đám người hầu ra khỏi phòng hết, chàng mới vòng tay qua ôm nàng vào lòng.

_ Vi Nhi! Ta muốn bàn với nàng một chuyện.- Vừa nói, Phúc Tuần vừa đặt một nụ hôn trên đỉnh đầu Lôi Vi.

_ Anh nói đi!- Liếc nhìn đôi chân trắng nõn của mình nghịch nghịch đôi chân chân của Phúc Tuần trong thau nước, Lôi Vi mỉm cười.

_ Là về chuyện hậu cung!- Không vòng vo, Phúc Tuần đi thẳng vào vấn đề.- Ta giờ đã là chủ của Tân Thục, lập hậu là chuyện cần phải làm trước mắt để ổn định hậu cung. Nàng là nữ nhân duy nhất trong hậu cung ta xem là thê tử. Vậy nên, ta muốn lập nàng làm hậu.

Điều này, Lôi Vi vốn đã lường từ trước, thế nhưng nghe chàng nhắc đến, đầu nàng bỗng nhiên lại căng thẳng.

_ Nhưng Ngọc Nhạn mới là người kết tóc se tơ với anh, là người vợ được tiên đế chỉ định cho anh. So với em, nàng ấy ngồi vào ngôi vị ấy càng thích hợp hơn.- Lôi Vi ngồi thẳng người, nhìn vào mắt Phúc Tuần, nói rõ ràng từng chữ.

_ Nhưng người ta muốn chung sống trọn đời chỉ có duy nhất nàng.

Phúc Tuần cương quyết! Chàng đã hạ quyết tâm lập Lôi Vi làm hậu dù cho bất kỳ chuyện gì xảy ra. Chàng nhất quyết sẽ không đi theo vết xe đổ của phụ hoàng chàng, để nữ nhân mình yêu thương nhất làm phi, khiến cả đời bà tuy được ân sủng nhưng vẫn không thể thoát khỏi cảnh đêm đêm ngóng trông. Vậy nên chàng sẽ không nhượng bộ.

_ Anh có từng nghĩ qua cảm nhận của em không?- Chậm rãi buông tay ra khỉ Phúc Tuần, Lôi Vi trầm giọng.- Sau tất cả những gì đã xảy ra, em thực sự rất sợ. Sợ đến một ngày nào đó khi bản thân nắm được quyền lực cao nhất hậu cung trong tay sẽ có khả năng giống như Ngụy Hoàng hậu trước kia cả đời đấu đá nhưng vẫn bị hãm hại, hay sẽ giống như Giao phi một đời tranh đấu để thỏa mãn tham vọng cuối cùng lại chẳng được gì. Làm nữ nhân hậu cung rất khó, nhưng làm nữ nhân của Vua càng không dễ dàng. Mà em dù có sống ở đây bao nhiêu năm đi nữa cũng không chịu đựng được cảnh đấu đá chốn hậu cung.

_ Từ khi nào nàng lại trở nên tự ti như vậy?

Phúc Tuần chấp vấn. Nếu nhìn kỹ càng sẽ thấy trên đầu chàng xuất hiện đám mây vần vũ.

_ Em không tự ti! Em chưa bao giờ tự ti vào bản thân mình. Chỉ là em không muốn tự đánh giá bản thân mình quá cao. Hồi còn ở thời hiện đại, em xem phim cổ trang rất nhiều, thấy đám nữ nhân hậu cung suốt ngày cứ đấu đán lẫn nhau vì một ông vua, khi đó em cảm thấy rất nực cười. Nhưng khi đến đây rồi, em mới hiểu, nữ nhân...nếu không dành được trái tim của ông chủ Hoàng cung thì phải bước lên địa vị cao nhất của hậu cung có như vậy bản thân họ mới có được cảm giác an toàn và có thể bảo vệ được hài tử của mình. Hiểu ra được điều này em càng cảm thấy hậu cung thực sự quá đáng sợ. Còn nữ nhân ở nơi đó đáng thương nhiều hơn đáng hận. Mà em lại không muốn nằm trong số đó. Càng huống hồ, làm chủ Hậu cung suốt ngày phải can gián chuyện đấu đá này, chưa biết bản thân mình có chết vì đau đầu hay không nhưng chắc chắn em sẽ chết tự kỷ.

Tự kỷ? Phúc Tuần không hiểu thuật ngữ này cho lắm, nhưng chàng có thể đoán được đấy là chứng bệnh cô đơn. Kể ra cũng phải. Nếu không phải vì yêu chàng, Lôi Vi đã sớm rời khỏi Hoàng cung này, phiêu diêu tự tại chờ đến ngày trở về thế giới thực sự thuộc về nàng. Nay nếu để nàng làm Hậu, suốt ngày phải can gián phường đấu đá kia e rằng nàng sẽ bị vắt cạn sức lực, tinh thần mệt mỏi rồi tự nhốt mình trong phòng, tự gặm nhấm nỗi đau.

_ Vi Nhi! Ta sẽ không để nàng phải một mình cô đơn. Hãy tin ta!

_ Em tin anh!- Lôi Vi mỉm cười.- Nhưng mà...trách nhiệm của một Hoàng hậu với hậu cung này là rất lớn, em không đảm đương nổi.

Một mình bản thân phải chống lại một đống tiểu tam hợp pháp quả thực dù có mạnh mẽ đến đâu Lôi Vi cũng không tránh khỏi việc cảm thấy mệt mỏi. Sinh ra, lớn lên trong thời đại hôn nhân một vợ một chồng nên nàng căn bản không thể cũng không muốn tiếp nhận chuyện này. Nên mỗi lần nói đến chuyện này nàng không khống chế được mà phản ứng. Nàng có thể nói chuyện với bọn họ nhưng kỳ thực không thể nào chấp nhận được. Nó như kiểu cơ thể bị dị ứng vậy, những gì cơ thể không dung nạp được sẽ lập tức phản ứng trở lại.

Giờ ngồi đây nói chuyện với Phúc Tuần, mặc dù nàng đang tìm cách để đẩy địa vị kia về phía Ngọc Nhạn như những gì nàng đã hứa với nàng ta, nhưng xem chừng đó cũng chỉ là một cái cớ để nàng thoái thác việc phải ngồi vào địa vị lúc nào cũng phải sống trong dè chừng và bị soi mói từng ly từng tí kia.

_ Hơn nữa...anh cũng biết em vốn không phải là một nữ nhân hiểu phép tắc, biết quy củ mà. Vậy nên nếu em ngồi vào đó một là không sớm thì muộn em cũng bị luật lệ đè chết hai là bị hậu cung cũng như đại thần xét nét mà chết.

Tuy đã cố tình làm dịu bầu không khí, nhưng Lôi Vi cảm nhận được Phúc Tuần vẫn vô cùng khó chịu, không hài lòng với lời giải thích của nàng. Quả thật, lời giả thích tuy đã có sức thuyết phục nhưng lại khiến chàng không vui thế này...

_ Muộn rồi! Nàng nghĩ ngơi trước đi. Ta còn tấu chương phải phê duyệt.

Sau một hồi im lặng, Phúc Tuần mới lên tiếng. Lôi Vi đoán, chàng muốn có không gian riêng để suy nghĩ thấu đáo. Vậy nên nàng liền gật đầu. Nhưng đến khi nhìn thấy chàng khoác áo khoác ngoài, bước ra khỏi phòng, lòng nàng lại không khỏi cảm thấy hụt hẫng. Có lẽ chàng giận nàng thật.

_ Phúc Tuần!- Lôi Vi vội gọi.

Nghe chất giọng vội vã lại mang theo dư vị buồn bã của Lôi Vi, Phúc Tuần không khỏi nhói lòng. Ổn định lại đầu óc, chàng nhanh chóng quay về phía nàng.

_ Anh đừng thức khuya quá nhé! Không tốt cho sức khỏe đâu.

Không nói gì, Phúc Tuần chậm rãi gật đầu, xoay người rời khỏi loan phòng...

Đêm hôm đó là đêm đầu tiên nàng được chàng ôm ngủ mà bị mất ngủ..."

Từ đêm hôm đó đến nay cũng đã nửa tháng trôi qua. Đối với Phúc Tuần để chấp nhận việc ngồi vào ngôi vị Hoàng hậu không phải là người mình yêu thương cần phải mất thời gian dài hơn thế. Nhưng trước sự thúc ép lập Hậu của các quan đại thần cũng như Hiếu Nhân Thái hậu và trước thái độ kiên quyết của Lôi Vi, chàng không thể kéo dài thêm nữa. Cuối cùng, chàng vẫn đi trên vết xe đổ của phụ hoàng mình và tạo nên một tiền lệ từ trước tới nay chưa từng có, Lôi Vi trở thành Thái tử phi duy nhất không được sắc phong làm Hoàng hậu của Hoàng đế

Đặt trâm phượng xuống, Lôi Vi ngắm nghía nó một lúc rất lâu mà không khỏi mỉm cười. Hôm nay ngoài việc sắc phong Ngọc Nhạn làm Hoàng hậu ra, chàng tuyệt không nhắc gì đến việc sắc phong cho các phi tần khác của mình. Thế nhưng ngay sau khi nàng trở về Túc Duyên các một đám người hầu do Tiểu An Tử dẫn đầu kéo đến sân và đưa nàng vô số lễ vật từ tơ tằm thượng hạng đến đồ trang sức tinh xảo bằng ngọc, vàng. Trong đó nổi bật nhất chính là đôi trâm loan phượng bằng vàng, đôi trâm chỉ Hoàng hậu mới được phép có. Sau đó là một đám người hầu được cắt cử tới chỉ để hầu hạ mẫu tử nàng.

Mục đích của Phúc Tuần là gì, không cần nói ai cũng hiểu. Từ tận đáy lòng, mật ngọt như đang tuôn trào trong nàng khiến bản thân xúc động vô cùng.

_ Phượng hoàng chi mệnh! Như vậy là đủ rồi! Địa vị kia, ai thèm thuồng thì cứ tranh đấu.

_ Nương...nương nương! Nương nương!

Tiếng gọi hớt hơ hớt hãi của Hoa Lệ khiến nàng không khỏi chau mày. Quay về phía cửa, Lôi Vi nhìn thấy nàng tì nữ của mình đang chạy thục mạng. Vừa dừng chân ở cửa, nàng ấy đã thở lấy thở để.

_ Có...có...chuyện lớn...r...rồi...

...............

Nhằm thẳng hướng Bắc mà bước, trong lòng Lôi Vi không khỏi bồn chồn. Thật không ngờ, vừa mới được sắc phong chưa tới một ngày Ngọc Nhạn lại cả gan dám làm chuyện này. Nếu không ngăn chặn kịp thời e rằng hậu
quả khó lường.

Bắc Uyển cung nhanh chóng hiện ra ngay trước mắt Lôi Vi chẳng khác nào một phế tích hoang tàn, u ám. Dưới ánh nắng của mặt trời đã đi qua phía bên kia của bầu trời, quái xế hiện lên rõ nét càng làm cho nơi này trở nên hôn ám. Đám người hầu đi phía sau lưng nàng ai nấy cũng như nổi da gà, run rẩy sợ sệt. Quả thật lời đồn về Bắc Uyển cung này không sai. Tuy nàng không tin vào chuyện ma quỷ, nhưng dù sao vẫn là có thờ có thiêng, có kiêng có lành. Nhanh chóng trấn tĩnh lại bản thân, nàng đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Khổng Tử. Hắn nhanh chóng mở cổng lớn của Bắc Uyển cung ra, toan hô nhưng đã bị nàng cản lại.

_ Sợ sao?- Hơi nghiêng đầu về phía sau, Lôi Vi hỏi.- Nếu các ngươi sợ không cần vào đâu. Nhưng các ngươi nên biết, trong cung này có nơi còn đáng sợ hơn cả Bắc Uyển cung. Nhân tâm! Nếu các ngươi sợ nơi này thì cả cuộc đời này các ngươi sẽ chỉ là những kẻ yếu, không thể đấu tranh cho chính nghĩa.

Dứt câu, Lôi Vi bước thẳng vào bên trong Bắc Uyển cung. Đám người hầu thấy chủ tử của mình bước vào nơi sống không bằng chết cũng không dám động tay động chân. Nhưng bọn chúng cũng chẳng dám đứng một chỗ. Vậy nên ai nấy cũng vội vàng theo Tiểu Khổng Tử vào trong hầu Lôi Vi.

Khắp nơi trong sân của Bắc Uyển cung là đám cung nhân quá lứa lỡ thì. Đa phần trong số họ đều là những người chưa được thấy qua các bậc tiên đế, hoặc có người chỉ mới được sủng hạnh một lần đã bị ám hại đẩy vào nơi này. Suốt dọc đường đi là những tiếng khóc hờ, tiếng cười khanh khách điên loạn. Nắng quái buổi chiều càng khiến Bắc Uyển cung trở nên ma quái. Từ đại sảnh, đoàn người nhanh chóng ra hậu hoa viên rồi thẳng tiến sâu vào phía trong. Nơi đó có một dãy nhà nhỏ yên tĩnh, bình thường không có lấy một bóng người. Nơi ấy, trước cửa lớn có một đám người hầu đang đứng chờ. Nhìn thoáng qua, Lôi Vi cũng đủ biết người đang ở bên trong là ai.

Không nói không năng gì, Lôi Vi bước thẳng tới mặc kệ bọn tỳ nữ cản lại.

_ Xin Thái tử phi...

_ Tiểu Khổng Tử!

Lôi Vi vừa dứt câu, Tiểu Khổng Tử cùng đám nô tài đi theo sau đã nhanh chóng cản đám tỳ nữ kia lại rồi dõng dạc hô to.

_ Thái tử phi tới!

Vừa dứt câu, cánh cửa phòng cũng vừa được Tiểu Khổng Tử bật mở. Không chút kiêng dè Lôi Vi bước hẳn vào trong. Cảnh tượng trước mặt khiến nàng không khỏi kinh ngạc. Trong khi Giao phi bị hai cung nữ bắt quỳ xuống đất, Ngọc Nhạn trong bộ phụng bào đứng một bên nhìn bằng đôi mắt lạnh thấu xương. Đứng bên cạnh nàng ta, một tỳ nữ hãy còn trẻ đang bưng khay gỗ, trên đó là một chiếu chỉ mà nàng tin chắc Ngọc Nhạn đã đóng phụng ấn lên. Gần Giao phi, Lệ Uyên- tỳ nữ thân tin của Ngọc Nhan đang cầm một cái bình trắng sứ nhỏ. Tất cả đều cho thấy nơi đây đang diễn ra một vụ xử án trá hình.

_ Thái tử phi hôm nay sao lại có nhã hứng đến Bắc Uyển cung này vậy? Phải chăng đã bị Hoàng thượng thất sủng.

Tuy tâm Ngọc Nhạn đã nguội lạnh nhưng vẫn muốn nói vài câu kích Lôi Vi. Nguyên nhân cũng bởi những món đồ mà nàng được Phúc Tuần ban tặng. Không được làm Hoàng hậu mà địa vị lại ngang bằng thậm chí là hơn cả Hoàng hậu. Vậy nên dù tâm có nguội lạnh với chuyện đấu đá hậu cung đến mức nào cũng không thể tránh khỏi sự ghen nghét. Chỉ đáng tiếc, sự ghen nghét của Ngọc Nhạn đối với Lôi Vi chả là cái gì.

_ Ta dù có bị Hoàng thượng thất sủng đi chăng nữa chắc chắn vẫn không thể nào so được với Người.- Mỉm cười, Lôi Vi chậm rãi đáp trả.- Ngược lại, ta muốn hỏi ngươi có cần ta đi mời Hoàng thượng đến để ta nâng cao vị trí của bản thân, hạ bệ vị trí của Người trong lòng Bệ hạ hay không?

Chỉ có những người đã nhiều năm kinh qua chuyện hậu cung mới có thể bình tĩnh khiêu khích qua lại lẫn nhau mà mặt không biến sắc tựa như đang đàm đạo thi ca như thế này. Sống trong cung nhiều năm, bài học xương máu Lôi Vi rút ra được chính là, dù có tức giận đến đâu cũng phải giữ bình tĩnh. Chính là, dù trong bấ kỳ trường hợp nào cũng phải giữ vững phong thái của mình.

_ Ta không ngại đâu!- Ngọc Nhạn cười khẩy.

_ Vậy thì ta cũng không ngại!- Lôi Vi nghiêm giọng.

Mặc kệ lời Lôi Vi nói, Ngọc Nhạn chậm rãi tiến về phía Lệ Uyên cầm lấy bình rượu trên tay nàng tỳ nữ, từ từ lắc lắc cái bình.

_ Người thật sự cho rằng chỉ cần tước hết quyền lực, địa vị rồi tống bà ta vào Bắc Uyển cung này thì địa vị của tân đế sẽ được giữ vững sao? Ta thì ta không nghĩ vậy. Ta chỉ tin vào xác chết thôi.

_ Người...- Lôi Vi tức nghẹn lời.- Cho dù là Giao phi không thay đổi thì đã sao chứ? Người lẽ nào không tin vào thực lực của Bệ hạ? Ngươi làm như thế khác nào khiến Bệ hạ mang tiếng thí huynh sát đệ bức tử dưỡng phi chứ.

_ Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Bệ hạ đã quá nhân từ rồi. Ngươi nghĩ chỉ cần chỉ cần lưu đày hay gạch tên khỏi tông phổ là có dẹp yên được dã tâm bọn chúng sao? Phải xử một người làm gương, bọn chúng mới chịu yên. Bà ta chính là lựa chọn tốt nhất!

_ Người là "thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện" hay đang "giúp" Bệ hạ tạo thêm nghiệp. Dù bà ta có gây ra lỗi lầm lớn thế nào thì Hoàng thượng cũng đã tuyến án rồi, không đến lượt Người tự ý hành động.

_ Hay cho câu "tự ý hành động"- Ngọc Nhạn câu khóe môi lên.- Ta là chủ hậu cung! Mọi việc của hậu cung đều do ta xử lý. Người nói ta tự ý hành động ở chỗ nào?

Trước sức ép của Ngọc Nhạn, Lôi Vi quả thật phải gắng lắm mới không để mình phát hỏa.

_ Việc của Giao phi không còn nằm trong phạm vi hậu cung của Người nữa rồi, Hoàng hậu.

_ Thái tử phi! Nếu Người vẫn nhớ ta là Hoàng hậu của Tân Thục này, vậy để ta nhắc một chút cho Người nhớ. Hoàng hậu, ngoài việc quản hậu cung ra còn là cánh tay đắc lực phò trợ cho Hoàng thượng. Vậy nên ta không ngại để bàn tay của mình vấy thêm máu để giúp Hoàng thượng giữ vững ngôi vị của mình đâu. Vì đây chính là việc mà Hoàng hậu của một nước phải làm.

Câu nói sau cùng của Ngọc Nhạn khiến Lôi Vi không khỏi choáng váng. Đều nói từng bậc thang bước đến ngôi vị đế vương kia luôn được tắm bằng mồ hôi, nước mắt, máu và xương. Thế nhưng nàng không thể nào ngờ rằng khi đã chạm vào ngôi vị ấy, máu vẫn tiếp tục chảy, đầu vẫn tiếp tục rơi. Lẽ nào những chính sách khoan hồng được ghi lại trong sử sách đều chỉ dùng để lừa gạt hậu thế sao?

_ Giao phi! Để ta nói cho bà biết một chuyện, người giết chết huynh đệ tỷ muội của bà năm ấy, không phải là tiên đế. Mà chính là tộc người Kao. Năm đó tại nơi hai bên Tân Thịc và tộc Khiết giáp lá cà với nhau, tộc người Kao tràn trộn vào lính tộc người Khiết kia gây nên những cái chết oan của dân chúng để tăng thêm xích mích giữa triều đình, Cổ Ngọc trấn và tộc người Khiết. Tiên đế đã xông pha lên đầu để cứu bọn họ, đáng tiếc số người Người cứu được không bao nhiêu. Xui rủi thay huynh đệ tỷ muội của bà lại nằm trong số đông bất hạnh kia.

Trong lúc Lôi Vi thất thần, Ngọc Nhạn đã đứng bên cạnh Giao phi từ nãy giờ bị giữ quỳ mọp dưới đất. Từng lời, từng chữ nàng ta nói ra như sấm giữa trời quang khiến không chỉ Giao phi mà ngay cả nàng cũng ngạc nhiên. Sự kinh ngạc tột cùng cùng nỗi đau không chôn giấu lộ rõ mồn một trên gương mặt trắng bệch hệt như tờ giấy của Giao phi. Tính toán cả một đời cuối cùng lại trả thù sai người, mà người đó lại chính là phu quân một đời chở che cho bà.

_ Hoàng thượng vốn đã biết chuyện này. Nhưng Ngài không nói cho bà biết.

_ Tại sao?- Ngẩng đầu lên, Giao phi thẫn thờ hỏi.

_ Tám năm trước, khi xảy ra vụ Khải Phát thương hội, Hoàng thượng đã âm thầm điều tra và phát hiện ra tàn dư tướng lĩnh của tộc người Kao năm ấy tham gia chiến đấu đã lợi dụng Khải Phát thương hội để đánh vào triều ta. Nhờ vậy Ngài biết được vụ án của gia tộc Lương Cốc của bà. Sau đó, khi chúng ta lần thứ hai giao chiến với Yên Khâu phải nhờ đến sự giúp đỡ của tộc người Kao, Ngài đã âm thầm hạ lệnh cho Hoắc Đại tướng quân, sắp xếp ám toán đám tàn dư này trong cuộc chiến. Vậy nên ai cũng nghĩ đám người đó là chết trận. Thực ra thù của bà sớm đã được tiên đế trả sạch rồi. Sở dĩ Người không nói vì không muốn bà tạo thêm tội nghiệt với những người vô tội. Hơn nữa Người luôn canh cánh trong lòng việc trước kia đã không nghe lời khuyên của Mẫn phi, quan tâm đến bà nhiều hơn khiến bà đau buồn khổ sở về cái chết của người trong gia tộc mình. Vậy nên Người xem việc này như món nợ mà đời này phải trả cho bà. Chỉ đáng tiếc...

Theo từng câu chữ của Ngọc Nhạn một bức tranh sinh động với những màu sắc bi thương hiện rõ mồn một ngay trước mắt Giao phi. Giọt nước mắt lấp lánh lăn dài trên gò má đang bị thời gian bào mòn của bà.

_ Giờ ta cho bà hai lựa chọn.- Vừa nói, Ngọc Nhạn vừa ngồi xuống đối diện với Giao phi.- Thứ nhất bà uống bình rượu độc này, con trai của bà, Mạnh Phúc Khải sẽ sống. Thứ hai, ta gửi bình rượu độc này cho con trai bà và bà sẽ được sống. Bà chọn đi!

Không nghĩ ngợi điều gì, ngay lập tức, Giao phi cầm lấy bình rượu độc trên tay Ngọc Nhạn. Lôi Vi vội lao tới giữ chặt tay của bà.

_ Giao phi! Không! Bà không thể!

Nhìn bàn tay run rẩy của Lôi Vi giữ chặt lấy bàn tay của mình, Giao phi mỉm cười. Đây là lần đầu tiên, nàng nhìn thấy nụ cười của bà đẹp đến vậy. Một nụ cười thuần khiết, không vương bận bụi trần, càng không vướng chút dục vọng nào.

_ Đối với ta bây giờ chết là đền tội cùng là một sự giải thoát. Giúp ta nhắn với con trai ta, hãy sống thật tốt.

Dứt câu, Giao phi đẩy ngã Lôi Vi rồi cầm bình rượu lên một hơi uống cạn. Vừa lúc này, tiếng Tiểu An Tử dõng dạc vang lên bên ngoài.

Đẩy cửa bước vào, Phúc Tuần, Phúc Hoằng cùng Phúc Tường không khỏi thất kinh khi nhìn thấy Giao phi ôm ngực rồi mạnh mẽ phun ra một ngụm máu đỏ tươi sau cùng ngã vật ra đất.

_ Dưỡng phi!

Truy hô một tiếng Phúc Tuần vội chạy đến đẩy Ngọc Nhạn rồi đỡ lấy Giao phi mà không để ý rằng ngay bên cạnh, sắc mặt của Lôi Vi đã chuyển sang tái xanh.

_ Dưỡng phi! Người cố lên! Trẫm đã gọi Thái y đến.

Không nói gì, Giao phi nở một nụ cười yếu ớt. Cả miệng bà ngập máu. Đôi bàn tay bà run run đưa lên...

_ Thái tử phi! Thái tử phi!

Đến khi Phúc Hoằng và Phúc Tường vội kêu to rồi chạy về phía Lôi Vi, Phúc Tuần mới bừng tỉnh quay đầu lại nhìn. Nàng lúc này đã bất tỉnh nhân sự, một bên cánh tay áo loang nổ vô số vết máu của Giao phi. Chàng nhớ, trong một lần xem phim, nàng từng nói qua một chứng bệnh không nguy hiểm đến sức khoẻ nhưng hễ cứ nhìn thấy sẽ ngất xỉu, chứng sợ máu. Nhưng nàng từ trước đến giờ đâu có mắc chứng bệnh này, sao lại...

Bất kể nguyên nhân là gì giờ nó cũng không còn quan trọng nữa. Quan trọng chính là Giao phi đang hấp hối, còn Lôi Vi đã bất tỉnh.

_ Mạnh Ngọc Nhạn!

Đôi mắt đỏ ngầu của Phúc Tuần hướng về phía Ngọc Nhạn, miệng chàng gằng từng chữ một.

-----------------------

[1] Đình Công chúa: tên gọi đầy đủ là Đình công chúa. Ở thời Hán Đình chúa là tước hiệu phong cho các Vương nữ. Tới thời Đường, Đình chúa dùng cho con gái Tông thất. Trong truyện, sử dụng thứ bậc hậu cung của nhà Đường, vì vậy ở đây Nghi Xương Công chúa (hay còn gọi là Thi Anh Công chúa) từ danh phận là con gái của tiênđế  (Định Anh Hoàng đế) và là em gái Linh Phúc Hoàng đế được phong làm Trưởng Công chúa nhưng vì phạm tội bị giáng xuống làm Đình chúa (tức chỉ đơn giản là con gái trong Tông thất (danh phận không rõ ràng). Ở đây mình cũng nó lun là có một số bạn đã phỏng đoán được địa vị của Lôi Vi sau khi Phúc Tuần kế vị nên muốn mình để Lôi Vi làm Hoàng Quý phi nhưng bởi mình sử dụng thứ bậc phi tần của nhà Đường mà thứ bậc Hoàng Quý phi là ở thời Minh Hiến Tông ban cho Vạn Trân Nhi thứ bậc Quý phi tôn hiệu "Hoàng", từ đó trở đi Hoàng Quý phi trở thành danh phận, tước vị cao quý nhất của phi tần chốn hậu cung thời Minh- Thanh. Vì vậy mình không thể để Lôi Vi làm Hoàng Quý phi được.

[2] Anh thần: môi màu hồng phớt như hoa anh đào, chỉ môi người con gái.

---------------

Hết chương 157

Tái bút:

Sau 1 năm 10 tháng 12 ngày, Quyển Trung của Duyên như mộng đã xong. 2/3 chặng đường xong rồi! Hura! Mừng hết lớn luôn! Đây là lần đầu tiên mình viết một truyện dài hơn trăm chương như vậy. Quả thật khá là vất vả vì mình phải vận dụng hết chất xám để có thể dựng nên một câu chuyện cổ trang vừa vui, vừa lãng mạn, vừa bi thương, vừa (có chút) kịch tính như vậy. Số là không định giết chết nhiều người đến thế cuối cùng không ngờ tới cuối quyển Trung này lại có nhiều người hi sinh như vậy. Cảm thấy có chút đau nòng!

Truyện đã đi được một quãng đường khá dài, nhưng trong quá trình viết Duyên như mộng vẫn có một vài điểm thiếu sót và nhẫm nhọt. Giờ, quyển Trung đã hết, mình đính chính vài chỗ cho mọi người rõ nha. Cái đầu tiên dễ thấy nhất chính là tên truyện (lại) có sự thay đổi. Vốn khi còn là bản thảo, truyện tên là Thái tử phi thời hiện đại. Khi post lên mạng mình đã chỉnh sửa thành Duyên như mộng. Và cách đây khoảng tầm 1- 2 tháng trước, tình cờ mình có đọc một bài thơ Đường nên quyết định chỉnh sửa lại tên truyện như bây giờ Duyên như mộng: Thiên nhai cộng minh nguyệt. Ý nghĩa của vế sau là gì, sau này mình sẽ nói cho mọi người rõ. Và đây sẽ là lần chỉnh sửa tên truyện cuối cùng. Điểm nữa gây nhầm nhọt trong truyện chính là phong hiệu của Ngọc Nhạn sau khi được Phúc Tuần lên làm Thái tử. Cái này thiệt sự cũng làm mình ong ong cái đầu vì trí nhớ quá tệ của bản thân. Bây giờ, mình sửa luôn, phong hiệu của Ngọc Nhạn là Ngọc Lương đệ, sau khi bị Phúc Tuần vạch tội trong lễ mừng thọ Minh Đức Thái hậu, nàng ấy bị chàng giáng xuống làm Mạnh Phụng nghi. Khi Lôi Vi trở về, để Ngọc Nhạn chịu liên thủ với mình, nàng đã khôi phục địa vị Ngọc Lương đệ cho nàng ấy. Khi Phúc Tuần đăng cơ làm Hoàng đế, nàng ấy được làm Hoàng hậu nhưng không có phong hiệu. Một cái nữa chính là con trai của thế hệ sau của Mạnh gia sẽ có tên đệm là "Hạo", theo đó, con trai Mạnh Phúc Tường là Mạnh Hạo Chuyết và tương tự như vậy đối với con trai của Phúc Hoằng, Phúc Tuần hay Phúc Khải sau này. Những chỗ nhầm lẫn này mình đã giải thích rồi, sau này mọi người giả như có nhã hứng đọc lại thì lưu ý giúp mình tý nha.

Duyên như mộng cho tới ngày hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện trong đó, và có lẽ mọi người đều rất bức xúc với việc Lôi Vi cự tuyệt ngôi vị Hoàng hậu và Phúc Tuần phong Ngọc Nhạn làm Hoàng hậu phải không? Mình xin giải thích luôn là Lôi Vi không phù hợp với ngôi vị Hoàng hậu! Nàng ấy thông minh, túc trí đa mưu, không ngại khó khăn nguy hiểm, thiện lương, chân thành, được mọi người yêu mến, tình yêu của nàng và Phúc Tuần được dân chúng ngưỡng mộ và trở thành giai thoại của Tân Thục, nhưng ở nàng ấy lại không hội tụ những yếu tố để có thể trở thành bậc mẫu nghi thiên hạ. Mà ở Ngọc Nhạn lại có được những yếu tố này đó là sự lạnh lùng, sắc sảo và cả tàn nhẫn đây cũng chính là lý do tại sao Phúc Tuần không phế truất Ngọc Nhạn khi nàng ta ban chết cho Giao phi và cũng chính là lý do Nga Anh, Hội trưởng Thương hội Khải Phát khi nhìn vào mắt nàng đã thốt lên một câu: "Phượng hoàng chi mệnh!" ở chương 14 chứ không phải là "Vạn phụng chi vương" hay một câu gì đó tương xứng với địa vị Hoàng hậu. Bởi nàng sẽ được sủng ái tột đỉnh, địa vị lẫn quyền lực hơn hẳn Hoàng hậu nhưng vĩnh viễn không trở thành Hoàng hậu. Từ một vụ giao dịch có chút bồng bột với Ngọc Nhạn nhưng nó đã trở thành một quyết định hoàn toàn nghiêm túc của nàng vì trong quá trình đưa Phúc Tuần đăng cơ, bản thân Lôi Vi đã ngày một nhận thức rõ điều này.

Đây là những điều mà mình đính chính cũng như giải thích cho mọi người rõ. Ai có thắc mắc gì thì cứ hỏi nha.

Quyển Trung đã khép lại với việc Ngọc Nhạn trở thành Hoàng hậu và Giao phi uống thuốc độc tự sát đã để lại vô số câu hỏi. Số phận của Tuý Nguyệt sẽ như thế nào? Đứng trước chiếu chỉ của tiên đế nàng và Lôi Vi có suy nghĩ và hành động gì? Cuộc tình của Phúc Khải và Phi Đào sẽ như thế nào? Phúc Khải liệu có thể trở lại kinh thành? Những người đã từng giúp đỡ Lôi Vi khi nàng bị rơi từ vách núi xuống, Tô Chiêu Nga, Trang Quang Hạo đóng vai trò gì? Phúc Tuần sẽ làm thế nào để đưa Tân Thục tới đỉnh cao của sự cực thịnh? Và câu hỏi lớn nhất, con đường tình yêu của hai người sẽ tiếp tục ra sao, kết quả như thế nào? Tất cả đều sẽ được giải đáp trong Quyển Hạ của truyện. Hy vọng mọi người tiếp tục đồng hành cho tới chương cuối cùng của truyện nha.

ĐN, 08/6/2018  

HẾT QUYỂN II  

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện