Ngồi nhâm nhi tách trà hoa cúc, Ngọc Nhạn vừa nhớ lại những gì nàng và Lôi Vi đã nói với nhau cách đây bốn ngày trước. Nàng phải thừa nhận rằng nữ tử kia thật sự rất có khí chất. Lời nói của nàng ta khiến nàng không khỏi kinh ngạc. Khiêm tốn nhưng lại không vì thế khiến người khác đánh giá thấp bản thân mình. Cử chỉ rất tự nhiên không bị gò bó tuy nhiên cũng rất chừng mực. Gặp nàng ta rồi nàng mới hiểu được phần nào lí do tại sao lại có nhiều nam nhân để tâm nàng ta đến vậy. Sự mạnh mẽ, tự tin đầy cuốn hút. Khí chất ngất trời không chịu bất kỳ sự ràng buộc lễ nghi nào. Kiểu nữ nhi này quả hiếm gặp trong nhân gian.
Bấu chặt tay vào váy, bàn tay Ngọc Nhạn hơi run lên. Không! Nàng nhất định không thể thua cuộc được. Tuy giờ nàng ta đi theo Hinh Thân vương nhưng Phúc Tuần vẫn không thôi nghĩ về nàng ta. Nàng phải bằng mọi cách đánh bại nàng ta.
"_ Trái tim ta chỉ có nàng ấy không thể dung nạp bất kỳ ai được nữa."
Câu nói ấy của Phúc Tuần chợt vang lên trong đầu Ngọc Nhạn khiến trái tim nàng không khỏi nhói đau. Tại sao chàng lại có thể nói ra những câu nói tuyệt tình đến vậy? Tình cảm sâu đậm bao nhiêu năm giữa hai người lại không bằng một nữ tử chàng mới chỉ quen biết trong một khoảng thời gian rất ngắn. Nàng không muốn! Nàng không muốn nhận lấy kết quả này. Hôn sự vẫn chưa hủy, nàng quyết không buông tay dễ dàng như thế được. Hít một hơi đầy căng, nàng lấy lại tinh thần.
"_Công chúa dù có lớn đến đâu cũng không bằng Hoàng thượng. Hoàng thượng dù có lớn đến đâu cũng không bằng ông trời. Ông trời dù có lớn đến đâu cũng không bằng lương tâm của chính mình. Vậy nên tiểu nữ không việc gì phải giải thích với Công chúa về chuyện của mình cả."
Câu nói hôm ấy của Lôi Vi vang lên trong đầu Ngọc Nhạn. Đôi môi nhỏ nhắn của nàng hé nở một nụ cười, một nụ cười ẩn chứa sự nguy hiểm.
_ Lệ Uyên!
Đứng ở phía sau, Lệ Uyên vội tiến lại gần Ngọc Nhạn.
_ Có nô tỳ!
*
"Két..." tiếng cửa vang lên nặng nề. Ánh sáng mặt trời chậm rãi chiếu từng tia nắng vào căm phòng rộng lớn. Hít một hơi đầy căng, nàng hết đưa mắt nhìn Đậu Chưởng sự rồi lại đưa mắt nhìn vào bên trong. Nhờ có ánh sáng nên nàng biết được bên trong có rất nhiều trống với đủ loại kích cỡ khác nhau.
_ Chưởng sự! Đây là...- Vừa quay sang nhìn Đậu Chưởng sự, Lôi Vi vừa hỏi, chất giọng của nàng đầy ngạc nhiên.
_ Đây là phòng luyện múa trống.- Vừa bước vào trong, Đậu Chưởng sự vừa chậm rãi nói.- Sau khi ngươi được thăng cấp, Trần Chưởng sự có nói với ta về ngươi. Ta cũng đã theo dõi ngươi một thời gian và thấy người thật sự có năng khiếu và là người phù hợp để múa điệu múa trống này.
Lôi Vi vội theo Đậu Chưởng sự vào bên trong và nàng không khỏi ngạc nhiên trước sự quy mô của căn phòng này. Trống lớn, trống nhỏ, đủ loại kịch cỡ khác nhau được xếp lại theo đủ kiểu. Có những loại trống dựng đứng xếp song song nhau lại có kiểu những loại trống nhỏ xếp xung quanh trống cái tạo thành như một đóa hoa...
_ Nhưng thưa Chưởng sự, các đồng sự khác múa tốt hơn tiểu nữ rất nhiều, tại sao Chưởng sự lại...- Lôi Vi bỏ lửng câu nói.
_ Đúng vậy! Họ múa tốt hơn ngươi nhưng không ai trong số họ có thể múa điệu múa này.
_ Dạ?- Lôi Vi mở tròn mắt kinh ngạc.- Không ai ạ?
_ Ngươi chẳng phải muốn học điệu Cửu Thiền sao? Hãy luyện trống cho tốt, Luyện đến khi nào người thuần thục động tác, nhịp điệu uyển chuyển, bắt được nhịp độ thì khi đó ngươi có thể luyện Cửu Thiền. Cửu Thiền tuy không phải là một điệu múa phức tạp nhưng nó là một điệu múa tinh tế buộc người múa phải khổ công luyện tập. Nên không phải ai cũng có thể múa được. Vì cả ta và Trần Chưởng sự đều nhìn thấy những tố chất cần thiết ở ngươi nên mới chỉ dẫn cho ngươi.
_ Đậu Chưởng sự quá khen!- Vừa nói, Lôi Vi vừa hơi cúi đầu xuống.
_ Ta chỉ nói đúng mà thôi!- Vừa nói, Đậu Chưởng sự vừa mỉm cười.- Đây là Cổ vũ tập. Nó sẽ giúp ích cho ngươi trong việc luyện tập.
Vừa nói, Đậu Chưởng sự vừa đưa cho Lôi Vi quyển Cổ vũ tập. Đón lấy quyển sách, nàng chậm rãi mở từng trang ra xem và không khỏi ngạc nhiên. Thay vì chi chít chữ như hai quyển kia quyển này là những hình vẽ sống động dễ hiểu. Đôi mắt nàng sáng rực lên vì thích thú.
_ Quyển sách này có hình vẽ thật sinh động! Tiểu nữ đọc qua là có thể hiểu ngay.
_ Đúng vậy!- Đậu Chưởng sự gật đầu.- Sách dù có dễ hiểu đến đâu cũng vẫn là lý thuyết. Cái quan trọng nhất vẫn là thực hành.
_ Vâng! Tiểu nữ sẽ chăm chỉ luyện tập để không phụ công chỉ dạy, tín nhiệm của Trần Chưởng sự và Đậu Chưởng sự ạ.
_ Rất tốt!
Dứt câu, Đậu Chưởng sự đưa cho Lôi Vi một chiếc chìa khóa và căn dặn nàng có thể đến đây bất kỳ lúc nào. Ngoài ra nếu có chỗ nào không hiểu nàng cũng có thể trực tiếp đến gặp bà, bà sẽ giải đáp. Tuy nhiên việc luyện tập hàng ngày nàng không được phép nghỉ. Vừa nói, đôi mắt của bà vừa ánh lên tia sáng của sự tin tưởng, của niềm hy vọng. Chưa bao giờ Lôi Vi cảm thấy có một áp lực vô hình đến vậy. Nhưng áp lực này thật khiến nàng cảm thấy ấm áp nhiều lắm. Nàng chỉ mong đến khi đăng ký kiểm tra, nàng có thể múa được bằng một phần hai Triệu Phi Yến [1] để không phụ sưu kỳ vọng của hai Chưởng sự.
.................
Cầm hộp gỗ trên tay, Lôi Vi hớn hở chạy về nơi ở của nô tỳ trong Thái Thường Nhạc phủ. Chả là hôm nay là sinh nhật của Vũ Linh, nên nàng muốn tặng quà cho nàng ấy. Món quà của nàng chẳng có gì to tát cũng chẳng phải là đồ hiếm gì cả. Nàng chỉ mong Vũ Linh có thể hiểu được tấm chân tình của nàng mà thôi. Vừa đi nàng vừa cảm thấy thích thú vô cùng. Từ khi đến thời đại này, đây là lần đầu tiên nàng được làm một việc có thể làm dù ở bất kỳ thời đại nào. Hôm trước là nhờ Thái tử gửi quà cho Thiên Phương Công chúa và tiểu Công tử, còn hôm nay lại tặng quà cho Vũ Linh. Nghĩ đến đó tâm trạng của nàng vui hẳn lên, những bước chân của nàng cũng nhanh hơn. Vừa đi, nàng vừa ngâm nga một bài quen thuộc với nàng nhưng lại lạ lẫn với người của thời đại này. Phớt lờ những ánh mắt khó hiểu, nàng thẳng tiến về phía dãy nhà dành cho các nô tỳ của Thái Thường Nhạc phủ.
_ Vũ Linh!- Vừa bước vào, Lôi Vi vừa cất tiếng gọi.- Vũ Linh! Tỷ có quà sinh thần cho...
Chưa dứt câu nói, Lôi Vi đã phải ngạc nhiên trước những gì mình thấy. Vũ Linh vừa khóc vừa cột tay nải lại khiến nàng không khỏi bàng hoàng.
_ Vũ Linh!- Vội chạy đến, Lôi Vi vội hỏi.- Có chuyện gì xảy vậy? Sao muội lại...
_ Vi tỷ!- Chất giọng của Vũ Linh nghẹn ngào.- Thúc thúc của muội...Sớm nay muội vừa nhận được tin thúc thúc của muội mất rồi.
_ Thúc của muội mất rồi?- Lôi Vi kinh ngạc.
Tuy Vũ Linh chưa bao giờ nói cho nàng nghe về gia cảnh của nàng ấy cũng như nàng chưa bao giờ hỏi nàng ấy về gia cảnh nhưng bản thân nàng cũng đoán được Vũ Linh vốn xuất thân trong một hào môn vì gia biến nên mới phải lưu lạc đến bước đường này. Nay người thân qua đời, nỗi đau chồng chất nỗi đau. Không còn cách nào hơn, nàng nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai của Vũ Linh mà an ủi.
_ Nhân sinh vốn thế! Muội cũng đừng quá đau buồn. Giờ việc trước nhất là lo tang sự cho thúc thúc của muội. Muội đã có dự tính gì chưa?
_ Muội biết rồi! Muội đã xin Ma ma cho muội rời khỏi cung nửa tháng để về quê lo tang sự cho thúc thúc rồi.
_ Vậy thì tốt! Có chuyện gì cần giúp, muội cứ nói với tỷ một tiếng. Tỷ sẵn sàng giúp muội.
Ngẩng đầu lên nhìn Lôi Vi, Vũ Linh cảm thấy cảm kích vô cùng. Nơi thâm cung này thật khó có được một hảo tỷ tỷ như nàng ấy. Được quen biết với người tỷ này quả thật ông trời đã đối đãi với nàng quá tốt rồi. Tình nghĩa này nàng nguyện khắc ghi mãi trong tim.
_ Đa tạ tỷ tỷ! Muội sẽ thu xếp ổn cả thôi.
_ Giữa tỷ muội ta, muội còn khách sao thế à?- Chất giọng của Lôi Vi tỏ vẻ hờn giận.
Vũ Linh không nói gì, nàng chậm rãi quay về phía bàn để thu xếp cho xong tư trang của mình. Chợt hộp gỗ nhỏ lọt vào nhãn giới của mình, nàng nhẹ nhàng cầm lên quan sát kỹ lưỡng.
_ Vi tỷ đây là...
_ À! Quà sinh thần của muội đấy!- Lôi Vi vui vẻ nói.- Hai hôm trước, Hinh Thân vương có dẫn ta ra ngoài để mua ít đồ tặng cho Thiên Phương Công chúa và cho muội. Đang trong lúc không biết nên tặng gì cho muội, ta nhìn thấy món trang sức này.
Ngạc nhiên nhìn Lôi Vi, Vũ Linh nhanh chóng mở hộp gỗ ra. Bên trong là một đôi bông tai bằng ngọc hình giọt nước. Chậm rãi cầm lên, nàng ngắm nó thật kỹ.
_ Đẹp không? Ta tuy vẫn chưa biết cách chọn quà nhưng ta biết quà ta chọn đảm bảo người nhận sẽ thích.
_ Tỷ tự tin thật đấy!- Vừa nói, Vũ Linh vừa bật cười.- Đẹp quá! Thật sự rất đẹp! Cảm ơn tỷ!
_ Đẹp thì đeo vào!- Vừa nói, Lôi Vi vừa cầm một chiếc hoa tai lên.
_ Lôi Vi! Lôi Vi!
Tiếng gọi hớt hơ hớt hãi khiến Lôi Vi và Vũ Linh không khỏi giật mình. Cả hai vội chạy ra cửa và nhìn thấy Đồng Thảo chạy vào với gương mặt đầy lo lắng.
_ Nhanh! Muội về nhanh lên! Có người của Trường Sinh điện tới tìm muội.
_ Trường Sinh điện.- Mi tâm của Lôi Vi hơn nhăn lại nghĩ ngợi.- Là chỗ của Thái hậu?
_ Uhm!- Đồng Thảo vội gật đầu.- Nhanh lên! Chậm trễ là không xong đâu.
Dứt câu, không để Lôi Vi kịp phản ứng, Đồng Thảo đã vội nắm lấy tay của nàng và chạy đi. Cả hai như chạy bán sống bán chết trên con đường rộng lớn. Thật không biết có chuyện gì tại sao trong cung hết người này đến người khác đến tìm nàng vậy chứ? Cứ thế này chắc có ngày nàng lên cơn đau tim mà chết mất. Ông trời ơi! Ông có thể để cho nàng sống yên ổn được hay không? Lúc này ngoài việc ngẩng đầu lên trời ca thán, nàng không biết là gì hơn nữa.
Vừa chạy về đến nơi, Lôi Vi đã nhìn thấy một Công công đứng chờ ở giữa sân. Hít một hơi thật sâu, nàng tiến lại gần và thi lễ.
_ Công công!
Phùng Công công chậm rãi quay lại và quan sát hai nữ tử mới bước vào. Đôi mắt ông nhìn Lôi Vi có chút kinh ngạc. Cố trấn tĩnh lại, ông cất tiếng hỏi:
_ Ngươi là Cát Lôi Vi?
_ Dạ vâng ạ!
_ Đi theo ta.
Nói dứt câu Phùng Công công chậm rãi sải bước. Nhưng bước chưa được hai bước, Lôi Vi đã lên tiếng xin vào trong sửa soạn lại đôi chút. Ông ta khẽ gật đầu đồng ý. Thật ra vào trong sửa soạn cũng chỉ là cái cớ mà thôi. Cái chính là nàng muốn bình tâm trở lại. Mỗi lần đi gặp chủ tử chẳng khác nào đi đến Quỷ môn quan cả nên nàng phải chuẩn bị tâm lý thật vững để có thể ứng phó trong mọi trường hợp. Sống trong thời đại này, nàng buộc phải có một dây thần kinh thép, tâm lý vững vàng. Có như vậy nàng mới có thể trụ lại được ở nơi này. Hít một hơi thật đầy rồi chậm rãi thở ra, Lôi Vi lại bước ra sân.
_ Công công! Có thể đi được rồi ạ.
Không nói gì, Phùng Công công gật đầu rồi quay người bước đi. Lôi Vi chậm rãi theo sau giữ một khoảng cách an toàn.
.....................
_ Thái hậu nương nương!- Vừa cúi người xuống, Phùng Công công vừa tâu.- Sơ kỳ...Cát Lôi Vi của Thái Thường Nhạc phủ...đã tới rồi ạ.
_ Truyền!- Chất giọng của Minh Đức Thái hậu đầy uy quyền.
Hít một hơi thật sâu, Lôi Vi nhanh chóng bước vào bên trong Trường Sinh điện. Một chút sợ hãi len lỏi vào khiến lúc này nàng quả thật không dám ngước mặt lên nhìn. Vừa bước nàng vừa suy tính những gì nên nói và những gì không nên nói. Nàng vẫn còn muốn sống lắm.
_ Sơ kỳ Thái Thường Nhạc phủ Cát Lôi Vi tham kiến Thái hậu nương nương!- Vừa quỳ xuống, Lôi Vi vừa tùng hô.- Thái hậu thiên tuế. Thiên tuế. Thiên thiên tuế.
_ Đứng lên đi!
_ Tạ Thái hậu!
Trên cao, Minh Đức Thái hậu chậm rãi đưa mắt quan sát Lôi Vi từ trên xuống dưới. Dáng người nhỏ nhắn, trông có vẻ mỏng manh nhưng lại toát lên một sự kên cường hiếm có.
_ Ngẩng đầu lên ta xem!
Chất giọng đầy uy quyền của Minh Đức Thái hậu khiến tim Lôi Vi đập nhanh một nhịp. Dường như trên trán nàng bắt đầu lấm tấm mồ hôi thì phải. Lệnh Thái hậu không thể không tuân. Nàng nhanh chóng ngẩng đầu lên. Và chỉ có lúc này, nàng mới nhìn thấy được sự rộng lớn của Trường Sinh điện. Một không gian rộng lớn khiến người ta không khỏi hoa mắt bởi sự xa hoa của nó. Dọc hai bên lối đi lên điện là những cái trụ bằng vàng được chạm trổ rất công phu. Dưới sàn là một tấm thảm đỏ được làm từ loại từ loại vải thượng hạng của vùng Giang Dương, nó được trải từ cửa điện lên tới bảo tọa [2] của Thái hậu. Và chiếc bảo tọa của Thái hậu được cho là đẹp nhất của thời kỳ này, bảo tọa của Thái hậu triều Tân Thục nhanh chóng lọt ngay vào nhãn giới của nàng. Dù phải quan sát nó ở rất xa nhưng với con mắt của một người học vẽ lâu năm, nàng không khỏi thán phục về sự tuyệt mỹ của nó. Quả là lời đồn không sai tý nào.
Sau khi ngầm đưa mắt quan sát khắp Trường Sinh điện, Lôi Vi lại đưa mắt quan sát Minh Đức Thái hậu. Sử sách có ghi lại bà là một vị Thái hậu nghiêm nghị, quyết đoán, sáng suốt nhưng đôi khi xử lý mọi việc có phần tiêu cực. Hôm nay nàng được diện kiến thánh nhan, là một con người bằng xương bằng thịt, không phải là một diễn viên đã có tuổi thể hiện bà. Lòng nàng không khỏi chấn động. Ngồi trên bảo tọa, bà toát lên vẻ uy nghi, lạnh lùng của một Thái hậu đương triều.
_ Dung mạo cũng khá đây!- Minh Đức Thái hậu từ tốn nói, nghe trong giọng nói của Người có chút chấn động.- Chả trách hết Vương gia đến Hoàng tử, ai ai cũng để tâm đến ngươi. Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?
_ Hồi Thái hậu! Tiểu nữ vừa tròn mười sáu.
_ Mười sáu!- Vừa nói Thái hậu vừa gật gù.- Bằng tuổi con gái của Doãn Thân vương. Ai gia nghe nói người là từ Chiêu Anh hầu phủ vào?
_ Hồi Thái hậu! Vâng ạ!
Nhấp một ngụm trà, Thái hậu đưa mắt quan sát Lôi Vi. Đều cùng ở tuổi mười sáu, xét về dung mạo nàng với Ngọc Nhạn chỉ có bằng chứ không có kém. Còn xét về khí chất nàng quả thật hơn hẳn Ngọc Nhạn. Những câu trả lời của nàng dứt khoát và khá bình tĩnh. Điều này không phải ai lần đầu diện kiến Người cũng có thể làm được. Vậy mà nữ tử này lại làm được. Người quả thật bắt đầu hiếu kỳ về nữ tử này. Thật muốn xem gan nàng
ta lớn cỡ nào. Chậm rãi đặt tách trà trên tay xuống, Người chậm rãi tiến về phía Lôi Vi.
_ Gặp ta, người cảm thấy thế nào? Có lo sợ không?
_ Hồi Thái hậu! Được diện kiến thánh nhan, trong lòng tiểu nữ chỉ có lo chứ không có sợ ạ. Lo bản thân kém cỏi khiến Người thất vọng.
Một nụ cười chậm rãi được vẽ trên môi Thái hậu.
_ Một nữ tử có gan nói trong vòng một năm có thể trở thành Thượng đẳng ca nữ như ngươi, ngươi còn lo Ai gia thất vọng sao?
_ Hồi Thái hậu! Đó chỉ là những lời nói trong lúc tiểu nữ nhất thời tức giận thôi ạ.
_ Nhất thời tức giận?- Vừa nói, Thái hậu vừa khẽ bật cười.- Cho dù có tức giận đến đâu ngươi cũng không nên để bản thân bị rơi vào thế khó như vậy chứ. Ngươi chẳng lẽ không biết lời nói một khi đã nói ra rồi tuyệt không thể rút lại được. Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ngươi có thể một tay che trời sao?
Ở câu cuối cùng, chất giọng của Thái hậu được đẩy lên cao khiến Lôi Vi khẽ giật mình. Người thời cổ đại thật biết cách chuyện bé xé ra to. Giờ thì tốt rồi. Chỉ với những gì Thái hậu vừa nói, cũng đủ để cuộc đời nàng không nhìn thấy vầng thái dương rồi. Nhưng dù Thái hậu đã niên kỷ song sao lại có chuyện người hiện đại thua người cổ đại được và sẽ càng không có chuyện người hiện đại bị người cổ đại trấn áp được.
_ Hồi Thái hậu! Tiểu nữ không hề có ý một tay che trời ạ. Song nếu Thái hậu hỏi tiểu nữ có hối hận vì đã nói ra những lời đó không, tiểu nữ xin trả lời là mình tuyệt không hối hận. Bởi vì tiểu nữ tin với sự nổ lực của chính bản thân mình, tiểu nữ sẽ làm được.
Khẩu khí thật lớn! Minh Đức Thái hậu có phần ngạc nhiên trước thái độ của nàng. Khiêm nhường nhưng quyết không để bản thân chịu chèn ép. Quay đầu lại, Người chậm rãi quan sát kỹ hơn gương mặt của Lôi Vi. Bất giác Người chấn động cả tâm thần. Người thật như không tin vào mắt mình. Thật không ngờ trên đời này lại có sự lạ đến vậy. Chả trách Phúc Tuần lại có tình cảm với nữ tử này.
_ Ngươi thật có dã tâm!
_ Muốn được tự khẳng định giá trị của bản thân, theo Thái hậu là dã tâm sao? Vậy đó có lẽ đó là dã tâm lớn nhất của tiểu nữ.
_ Thì ra là như thế.- Thái hậu hơi nhếch môi lên.- Giờ thì ta quả thật đã nhìn thấy lá gan của ngươi. Ngươi dám so sánh đương kim Hoàng thượng không bằng trời?
Chất giọng mỗi lúc một lạnh ở những chữ cuối cùng khiến Lôi Vi bỗng chốc thót tim. Gương mặt nàng giờ cắt không còn giọt máu nàng. Thật không ngờ chuyện này lại truyền đến tai Thái hậu. Vậy có nghĩ là nó cũng đã được truyền đến tai cả hậu cung, thậm chí cả Hoàng thượng. Chỉ nghĩ đến đây thôi nàng đã nhìn thấy viễn cảnh của mình thời gian sắp tới nếu qua được ải của Thái hậu. Sẽ bị Hoàng hậu hoặc các vị phi tần nào đó có thế lực trong cung triệu kiện. Và cũng có thể nàng sẽ "một bước lên trời" với Hoàng thượng mất.
_ Ngươi thật to gan! Mới chỉ là một Sơ kỳ của Thái Thường Nhạc phủ mà lại không biết lớn nhỏ, dám lộng ngôn đến vậy. Dám nhục mạ Hoàng thượng, ngươi nghĩ mình là ai? Địa vị thế nào? Ngươi nghĩ rằng vì ngươi có được sự quan tâm của Hinh Thân vương Phúc Hoằng, Linh Thân vương Phúc Tuần, Thất Hoàng tử Phúc Khải thì người muối nói gì thì nói, làm gì thì làm sao? Ai gia nói cho ngươi biết, trên bọn chúng còn có ta và Hoàng thượng. Ngươi chẳng lớn hơn ai đâu. Một nha đầu như ngươi mà lại khiến cho hậu cung trong thời gian gần đây không thể nào yên ổn. Đúng là mầm họa! Giờ ngươi còn dám buông lời nhục mạ như vậy, có phải là ngươi chán sống rồi không?
Nộ khí bùng lên, Thái hậu không tiếc lời mắng Lôi Vi khiến nàng từ đầu đến cuối chỉ biết im lặng. Nhưng nhờ vậy nàng mới có thời gian suy nghĩ. Suy nghĩ làm thế nào Thái hậu biết được những lời này của nàng. Nàng tin rằng với sự thông minh của mình, Ngọc Nhạn sẽ không chạy đến mè nheo Thái hậu. Thái tử lại càng không, bởi xét thái độ, nàng thấy Thái tử đối với nàng rất tốt, quyết không lợi dụng sự nóng giận của người khác để mua trò tiêu khiển. Và có khả năng người kể cho Thái hậu đã không kể hết những gì nàng nói.
_ Hồi Thái hậu! Tiểu nữ vẫn còn chưa muốn đầu lìa khỏi cổ đâu ạ.
_ Chưa muốn đầu lìa khỏi cổ vậy mà cả gan buông những lời đó. Ta thấy người chẳng muốn sống rồi.
_ Hồi Thái hậu! Tuy chưa muốn chết nhưng nếu phải chết, tiểu nữ cũng không muốn chết oan. Vậy nên tiểu nữ có thể hỏi Người một câu không ạ?
_ Nói đi!
_ Tiểu nữ muối hỏi, những lời tiểu nữ nói, Thái hậu đã nghe ai kể lại? Người đó có kể lại cho Người biết toàn bộ sự việc hôm đó? Những lời tiểu nữ nói trước và sau câu nói đó Người đã nghe chưa? Thái hậu chắc đã nghe qua câu tam sao thất bản rồi phải không ạ? Vậy nên không gì đáng tin bằng tận mắt chứng kiến, tận tai nghe thấy và quan trọng nhất là dùng tâm để nghĩ cả.
_ Ngươi đang dạy bảo Ai gia sao?
_ Tiểu nữ không dám! Tiểu nữ ngu muội muốn hỏi Thái hậu một câu. Thiên tử là gì ạ?
_ Ngươi thật quá kinh thường bà già này đó. Thiên tử chính là con của trời.
_ Vâng! Thiên tử chính là con của trời. Vậy có lí nào con lại lớn hơn cha không ạ. Dân chúng tôn sùng Hoàng thượng, gọi Người là Thiên tử, là con của trời. Vậy nên Hoàng thường không bằng trời thì có gì là sai? Ngược lại, nếu Hoàng thượng lớn hơn trời, chẳng phải Hoàng thượng đã phạm tội bất kính sao ạ?
_ To gan!- Thái hậu giận dữ quát.- Ngươi chẳng những lộng ngôn mà còn xảo trá, đổi trắng thay đen.
_ Thái hậu! Tiểu nữ chỉ nói những gì tiểu nữ nghĩ mà thôi. Như vậy sao có thể cho là đổi trắng thay đen được ạ? Không lẽ chỉ vì suy nghĩ của tiểu nữ không thuận theo suy nghĩ của Thái hậu mà Thái hậu đã khép tội tiểu nữ? Nếu quả thật như vậy, dân chúng sẽ nghĩ về triều ta như thế nào ạ?
_ Hay cho câu dân chúng nghĩ về triều ta như thế nào. Lẽ nào ngươi muốn trở thành Võ hậu [3] thứ hai?
_ Hồi Thái hậu! Tiểu nữ không dám. Tiểu nữ là con dân Tân Thục, tiểu nữ chỉ nói lên tiếng lòng của con dân Tân Thục thôi ạ.
_ Tiếng lòng con dân Tân Thục? Được! Vậy Ai gia hỏi ngươi, trong mắt con dân Tân Thục, đương kim Hoàng thượng đáng bao nhiêu tiền?
_ Hoàng...
Bên ngoài cửa điện, tiếng Ông Tổng quản chưa kịp vang lên đã bị Định An Hoàng đế ngăn lại. Ông chậm rãi tiến lại gần cửa điện hơn để nghe rõ câu trả lời.
Lôi Vi không khỏi giật mình khi nghe Thái hậu hỏi. Câu hỏi rất quen. Nhưng nếu trả lời không khéo, nàng đừng mong ra khỏi nơi này. Mi tâm của nàng khẽ nhăn lại, nàng cố gắng vận dụng chút kiến thức hạn hẹp của mình để có thể tìm ra câu trả lời thỏa đáng nhất.
_ Một đỉnh vàng ạ!
_ Một đỉnh vàng?- Thái hạu tỏ ra ngạc nhiên.
_ Vâng! Thục quốc được xem như là một đất nước hùng mạnh, không hề thua kém Yên Khâu. Nhưng chiến tranh xảy ra liên miên khiến đời sống nhân dân bất ổn. Tuy mấy năm gần đây đời sống nhân dân đã ổn định trở lại nhưng họ vẫn sống trong sự lo sợ. Sợ chiến tranh xảy ra, sợ cảnh chia li tái diễn. Vài năm gần đây, lụt lội lại thường xuyên xảy ra khiến lòng họ càng hoang mang. Hoàng thượng tuy hạ lệnh tiếp tế kịp thời nhưng liệu người có nhìn thấy hết nổi khổ của nhân dân, tiếng lòng của họ hay không? Lễ vận đại đồng thiên [4] đó mới là điều họ mong muốn. Nên đối với họ, Hoàng thượng chẳng khác nào một đỉnh vàng. Nhìn thì rất đáng giá song tác dụng lại chẳng được bao nhiêu.
Đứng bên ngoài Định An Hoàng đế không khỏi sững người trước những gì Ngài vừa nghe được. Ngài thật sự là một đỉnh vàng, có giá trị nhưng không mang lại tác dụng lớn cho nhân dâu sao? Đối với một quân vương, đây quả thật là một sự thật phũ phàng. Càng phũ phàng hơn khi những lời đó lại được nói ra bởi một thiếu nữ trẻ tuổi. Khẽ thở dài, Ngài chậm rãi rời đi.
_ Hoàng thượng...- Ông Tổng quản không khỏi ngạc nhiên.
_ Đi thôi!- Vừa nói Định An Hoàng đế không khỏi thở dài.- Hôm khác ta sẽ đến thăm Thái hậu.
_ Vâng!- Ông Tổng quản vội lên tiếng.
Trong khi đó, bên trong, Thái hậu cũng không khỏi ngạc nhiên trước những gì Lôi Vi nói. Hoàng thượng nói riêng và triều đình nói chung không ngờ trong mắt nhân dân lại như vậy. Vậy hóa ra họ chỉ được vẻ bề ngoài còn bên trong lại trống rỗng thôi sao. Đôi mắt Người trở nên xa xăm hẳn.
_ Hồi Thái hậu!- Lôi Vi thận trọng lên tiếng.- Trong mắt dân chúng, Hoàng thượng cũng như triều đình rất quan trọng nhưng triều đình vẫn chưa phát huy hết tác dụng của mình. Dân chúng không phải không thấy những việc triều đình đã làm chỉ là họ mong triều đình nhìn thấy nhiều hơn, nghe thấy nhiều hơn.
_ Được rồi! Ngươi không cần nói nữa. Ai gia mệt rồi! Ngươi lui ra đi!
Hít một hơi thật sâu, Lôi Vi thận trọng quan sát gương mặt của Thái hậu. Dường như lúc này sự già nua đã thể hiện rõ trên gương mặt của Người. Bỗng chốc trong nàng dấy lên nỗi xót xa.
_ Thái hậu! Tiểu nữ tin Hoàng thượng là một minh quân, Người chắc chắn sẽ tìm ra biện pháp để giúp dân chúng ngày một ấm no hơn. Vậy nên xin Người đừng quá lo lắng mà tổn hại đến ngọc thể. Tiểu nữ...xin phép cáo lui.
Dứt câu, Lôi Vi cúi người thi lễ rồi chậm rãi rời đi. Ra đến cửa điện lòng nàng như trút được gánh nặng.
_ Lôi Vi! Lôi Vi!
Có tiếng gọi khiến Lôi Vi giật mình quay lại. Từ trong một ngách nhỏ, Phúc Khải vội chạy ra. Gương mặt chàng lộ rõ vẻ lo lắng.
_ Muội không sao chứ? Tại sao Thái hậu đột nhiên lại triệu kiến muội?
_ Khải ca! Muội không sao!- Vừa trả lời, Lôi Vi vừa cười thật tươi.
Trên con đường dài trải những nắng vàng mỏng nhẹ của mùa thu, Lôi Vi vừa đi vừa kể lại cho Phúc Khải nghe những gì vừa xảy ra...
----------------------------------
[1] Triệu Phi Yến: Hán Hiếu Thành Hoàng hậu. Nàng xuất thân là một ca nữ trong phủ của Dương A Công chúa. Tương truyền thân thể nàng rất nhẹ, vòng eo rất nhỏ, khi múa chả khác nào chim Yến đang bay nên Dương A Công chúa mới đặt tên nàng là Phi Yến. Nghe đồn, nàng múa trống rất uyển chuyển và đẹp.
[2] Bảo tọa: ghế ngồi. Thường dùng để chỉ ghế ngồi của Thái hậu, Hoàng hậu hoặc của các phi tử có phẩm hàm cao.
[3] Võ hậu: tức Võ Tắc Thiên. Nàng nhập cung nhà Đường từ khi còn rất nhỏ. Nàng là phi tử của Lý Thế Dân sau trở thành Hoàng hậu của Lý Trị (con trai của Lý Thế Dân). Nàng là vị nữ hoàng đầu tiên và cũng gần như là duy nhất trong lịch sử Trung Quốc. Nàng sáng lập ra triều đại Võ Chu của riêng mình, tuy vậy đến cuối đời nàng vẫn muốn để lại giang sơn cho Hoàng thất nhà họ Lý. Tuy là một nữ nhân tài năng xuất chúng, vượt bậc nhưng nàng bị các sử gia đánh giá là vết nhơ trong lịch sử Trung Quốc bởi sự độc ác của nàng.
[4] Lễ vận đại đồng thiên: một thiên trong Lễ kinh của Khổng Tử. Theo Khổng Tử "Lễ vận đại đồng thiên" nói một cách dễ hiểu là dân chúng không phải lo lắng chuyện cơm ăn áo mặc cũng như trộm cướp. Mọi người đều sống hòa thuận, yêu thương nhau, chăm sóc nhau, giúp đỡ lẫn nhau. Nam nhân có công việc phù hợp, còn nữ nhân có chốn gửi gắm tốt. Trẻ em được giáo dục tốt. Người lớn tuổi có thể an nhàn. Người tàn tật được chăm sóc...Mọi người đều tận lực với chức trách, bổn phận, công việc của mình, không ích kỷ chỉ vì bản thân. Mọi âm mưu, quỷ trí không có cơ hội phát tác. Đó chính là cảnh giới lý tưởng của mọi người.
--------------------------------
Hết chương 30