Chậm rãi thắn dây cương, Tiểu An Tử nhanh chóng nhảy xuống xe. Bên cạnh Ông công công nhanh chóng nhảy xuống rồi vọng tiếng vào bên trong.
_ Lão gia! Phu nhân! Đã đến nơi rồi.- Vừa khom người, Ông Tổng quản vừa thông báo.
Liền sau đó, Phúc Tuần vén rèm lên rồi dìu Lôi Vi bước xuống xe và quay lại chờ Định An Hoàng đế dìu Lệ phi bước xuống. Cả bốn người đều trong trang phục bình thường.
Đưa mắt nhìn Lệ phi rồi nhìn về sự hoang tàn của Duyệt Vương phủ ngay trước mắt, lòng Lôi Vi lại dấy lên sự bất an. Nàng thật sự lo lắng không biết khi nhìn thấy những hình ảnh bên trong Duyệt Vương phủ sắp tới đây, liệu Lệ phi có bị kích động hay không.
_ Đừng lo lắng!- Nắm lấy tay Lôi Vi, Phúc Tuần khẽ nói.- Mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Không nói gì, Lôi Vi quay sang mỉm cười thật tươi rồi gật đầu với Phúc Tuần.
_ Đây là đâu? Đáng sợ quá!
Chất giọng của Lệ phi đầy hoang mang sợ hãi. Vội quay lại, Lôi Vi nhanh chóng cùng với Định An Hoàng đế dìu Lệ phi.
_ Phu nhân!- Chất giọng của Lôi Vi đầy vui vẻ, phấn khích.- Hôm nay chúng ta sẽ chơi một trò chơi.
_ Chơi trò chơi?
Vừa hỏi, Lệ phi vừa quay sang nhìn Lôi Vi. Đôi mắt bà nhẹ nhàng lay động. Ngày mới phát bệnh, đôi mắt ấy trống rỗng, vô hồn và điên dại. Với sự nổ lực không ngừng của Lôi Vi và sự giúp đỡ của Phúc Tuần, Phúc Khải và Phúc Tường cùng với sự quan tâm của Định An Hoàng đế cũng như Minh Đức Thái hậu, đôi mắt của Lệ phi dần lấy lại được sự linh động. Nhưng vẫn còn đó sự ngơ ngác, hoang mang, sợ hãi...
_ Đúng vậy!- Tươi cười, Lôi Vi gật đầu xác nhận.- Trò chơi đó là xem ai dũng cảm hơn. Lão gia, Phu nhân, Công tử, nô tỳ còn có cả Ông thúc...thúc và Tiểu An Tử sẽ tham gia trò chơi này. Luật của trò chơi này rất đơn giản. Chúng ta sẽ vào tòa nhà này. Bên trong tòa nhà là rất nhiều bất ngờ khiến chúng ta giật mình hoảng sợ và chúng ta buộc phải vượt qua nỗi sợ đó. Ai ra ngoài cổng trước thì người đó coi như thua cuộc. Ai ra sau cùng và khám phá hết tòa nhà này, người đó thắng cuộc. Người thua cuộc sẽ bị bị người thắng cuộc phạt thật nặng.
_ Đáng sợ vậy! Ta không chơi đâu!- Chất giọng của Lệ phi đầy sợ hãi.
Vừa nói, Lệ phi vừa thu người lại thể hiện sự sợ hãi.
_ Phu nhân!- Đi bên cạnh Lôi Vi, Phúc Tuần vội lên tiếng.- Lôi Vi chỉ là muốn hù Người thôi. Thật ra bên trong không hề đáng sợ như vậy.
_ Thật không?
Lệ phi hoang mang nhìn Định An Hoàng đế. Đến khi Ngài mỉm cười xác nhận những gì Phúc Tuần nói là đúng Lệ phi mới thở phào nhẹ nhỏm.
_ Ông thúc! Tiểu An Tử!- Nghiên nửa người về phía sau, Phúc Tuần chậm rãi nói.- Hai người hãy ở đây canh ai là người bỏ cuộc.
_ Vâng!- Ông Công công cùng Tiểu An Tử đồng thanh.
Nói đoạn cả bốn người nhanh chóng tiến vào Duyệt Vương phủ. Lôi Vi và Phúc Tuần nhanh chóng đi chậm lại để Định An Hoàng đế và Lệ phi vào bên trong.
Bên trong Duyệt Vương phủ ngoài một số nơi được Phúc Tuần sửa chữa lại theo ý của Lôi Vi còn mọi thứ vẫn nguyên trạng. Vết tích của vụ cháy năm nào vẫn hiện rõ mồn một ngay trước mắt mọi người. Dù đã được dọn dẹp nhưng những gì trước mắt vẫn khiến người ta không khỏi kinh sợ. Tấm Hoành phi treo ngay trước Đại sảnh giờ đã trở thành miếng gỗ cháy đen. Trên sàn nhà những vụn gỗ bị cháy vẫn vung vãi đầy. Sự hoang tàn, đau đớn dường như hiện lên mỗi lúc một rõ ràng khiến Lệ phi càng lúc càng run lên.
_ Ta muốn ra ngoài!- Lệ phi hoảng sợ kêu lên.- Vi Nhi! Ta muốn ra ngoài!
_ Bọn chúng đã đi hướng khác rồi!- Chất giọng của Định An Hoàng đế trầm ổn.- Khuê Tâm! Đừng sợ! Ta sẽ ở bên cạnh nàng.
_ Không! Ta muốn ra ngoài! Hoàng thượng! Người cho ta ra đi!
Run rẩy, Lệ phi giữ chặt lấy Định An Hoàng đế mà cầu xin. Nhìn bộ dạng của Lệ phi lúc này thật khiến Ngài không khỏi quặng đau. Nhưng lúc này không phải là lúc Ngài mềm lòng. Nếu mềm lòng vào lúc này, công lao bao nhiêu lâu nay sẽ đổ sông đổ bể hết cả.
"_ Khi vào trong phủ rồi, nô tỳ sẽ giữa khoảng cách khá xa để hai người có không gian. Nương nương sẽ rất sợ hãi. Khi đó Ngài phải xem Nương nương có thể tiếp tục được nữa hay không mà quyết định. Hoàng thượng! Kết quả của ngày mai, phụ thuộc vào nỡ hay không nỡ của Người. Nhưng Người cũng đừng ép Nương nương quá tránh bệnh vốn thuyên giảm lại nặng lên."
Những gì Lôi Vi nói hôm qua vang lên càng khiến Định An Hoàng đế thêm quyết tâm. Ngài nhất định không thể bỏ cuộc sớm như thế được.
_ Khuê Tâm! Nghe Trẫm nói! Trẫm biết nàng còn chịu đựng được. Hãy cố gắng lên. Hay là chúng ta đến chỗ khác bớt đáng sợ hơn, được không?
Nghe vậy, Lệ phi ngẩn đầu lên nhìn Định An Hoàng đế. Đôi mắt bà đầy hoang mang sợ hãi.
_ Thật không?
_ Thật!- Định An Hoàng đế khẳng định chắc nịch.- Chúng ta đi nhé?
Không nói gì, Lệ phi chỉ gật đầu. Cái gật đầu đầy hoang mang nhưng cũng ẩn chứa sự tin tưởng. Sau đó, Định An Hoàng đế tiếp tục dẫn bà ra phía sau Đại sảnh. Phía sau Đại sảnh là hoa viên, từ đây sẽ rẽ vào các nơi khác của phủ như phòng nghỉ của các thê thiếp, thư phòng hay các đình nghỉ mát...đều được sắp xếp xen kẽ với nhau khéo léo tạo nên một sự đồng bộ, hài hòa về kiến trúc.
_ Nào! Chúng ta qua bên này!- Vừa nói, Định An Hoàng đế vừa dìu Lệ phi đi.
Lệ phi không nói gì. Bà cứ để Định An Hoàng đế dìu mình đi. Đôi mắt ngơ ngác nhìn mọi thứ xung quanh. Cảm giác vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc. Trong mơ hồ, những hình ảnh liên tiếp hiện lên trong đầu bà như đưa bà về một nơi nào đó. Trong những hình ảnh ấy, bà nhìn thấy một chàng thiếu niên tuấn mỹ với nụ cười tươi rạng rỡ. Trong bộ bạch y, nam nhân ấy toát lên khí chất hơn người, vầng hào quang cứ ngỡ không thể nào bị che lấp.
Hoa viên rộng rãi thoáng mát mang đến cho ta cảm giác thoải mái. Song cái im lặng của nó thật khiến ta không khỏi đau lòng. Nhìn thư phòng đã được sửa chữa lại, lòng Định An Hoàng đế không khỏi nhói đau. Phúc Vĩnh thông minh nhưng lại nóng vội nên mới gặp phải tai họa này. Giá như đứa con trai này của Ngài biết kiên nhẫn hơn để chờ thời cơ thì đã không đến nỗi.
Còn nhớ ngày Hứa Trác Khiêm theo lệnh của Ngài đến Duyệt Vương phủ tuyên chỉ, Phúc Vĩnh liên tục kêu oan mình không gây nên cái chết của Phúc Vân cũng không mưu bán nước cầu vinh. Sau hôm ấy, Ngài đã sai Phúc Hoằng điều tra hòng làm sáng tỏ sự thật. Nhưng khi sự việc còn chưa được làm rõ, gần hai tháng sau Duyệt Vương phủ cháy to. Trận hỏa hoạn đó không chỉ thiêu trụi Vương phủ này mà còn thiêu chết Hoàng tử của Ngài, thiêu chết luôn cả Hoàng tôn vẫn chưa kịp chào đời của Ngài.
_ Nơi này là nơi nào?- Vừa ngơ ngác nhìn xung quanh, Lệ phi vừa lên tiếng hỏi.- Sao trông quen vậy?
Chất giọng của Lệ phi vang lên cắt ngang dòng ký ức của Định An Hoàng đế. Hít một hơi đầy căng để bình tĩnh trở lại, Ngài quay về phía bà.
_ Vậy sao? Nàng thấy quen lắm sao?
Không nói gì, Lệ phi gật đầu. Trông bà lúc này thật giống một đứa trẻ. Lệ phi theo Ngài từ khi Ngài còn làm Thái tử. Bản tính hiền lành, nhu mì, không tranh giành với đời của bà trước nay chưa từng thay đổi. Vậy nên khi đăng cơ, Ngài liền sắc phong bà từ Chiêu huấn lên làm Lệ phi, địa vị bà khi ấy chỉ xếp sau Hoàng hậu và Mẫn Quý phi. Tuy vậy, Ngài chưa bao giờ thực sự sủng ái bà như Mẫn Quý phi, Giao Quý tần hay Nghi Quý tần năm đó.
Phụ thân của bà, Đoàn Tham vốn là Tam triều nguyên lão. Ông ta lợi dụng sức ảnh hưởng của mình để mua quan bán tước, nhận hối lộ. Khi còn là Thái tử, Ngài vốn đã muốn diệt trừ ông ta vậy nên khi Khuê Tâm nhập Đông cung, Ngài chống đối ra mặt bằng cách chỉ cho nữ nhi này làm Chiêu huấn thay vì làm Thừa huy hoặc Lương viên và Ngài chưa bao giờ sủng ái Đoàn Chiêu huấn bởi nghi ngờ nàng là tai mắt của Đoàn Tham. Chỉ đến khi nàng hạ sinh Phúc Vĩnh, Ngài mới thăng bà lên làm Đoàn Thừa huy.
Khi đăng cơ, không thể thừa nhận rằng vì bản tính lương thiện nên Ngài mới phong bà làm Lệ phi. Nhưng phần nhiều là vì căn cơ của Ngài khi ấy chưa vững, nếu vội vàng đụng đến Đoàn Tham e rằng sẽ sinh biến, chi bằng hãy cứ vuốt ve ông ta một thời gian. Ngài khéo léo lấy lòng tin của Đoàn Tham rằng trước kia vì tuổi trẻ bồng bột, không hiểu sự nên mới gây nên sự bất hòa giữa hai người, nay Ngài đã hiểu sự, mong hai bên có thể làm hòa, mong nhạc phụ không chấp nhặt nghĩa tế [1]. Bên ngoài, Ngài mang đến vinh dự cho Đoàn gia khi nữ nhi từ Chiêu huấn được phong thẳng lên làm Lệ phi. Bên trong Ngài âm thầm dần loại bỏ vây cánh của Đoàn Tham, rút dần quyền lực cũng như làm suy yếu sự ảnh hưởng của ông ta trong triều. Lệ phi hạ sinh tứ Hoàng tử Phúc Minh, lòng Ngài vô cùng vui mừng. Khi đó Ngài nghĩ rằng, nếu Đoàn Tham dừng tay, Ngài sẽ cho ông ta một con đường sống. Nào ngờ đâu, Phúc Minh lại yểu mệnh chết sớm đem đến cho Ngài nỗi đau mất con khôn xiết.
Sau nhiều năm nhẫn nhịn, vuốt ve Đoàn Tham cuối cùng Ngài cũng diệt trừ được ông ta. Sau đó, đặc biệt sau khi Mẫn phi qua đời, Ngài cũng không màn quan tâm đến Lệ phi như trước...không...là Ngài xưa nay chưa từng thực sự quan tâm đến bà. Khi ấy nến không phải vì Phúc Vĩnh vẫn còn nhỏ, không phải vì sự khuyên ngăn của Mẫn phi trước lúc ra đi, có khi Ngài đã phế phi rồi nhốt bà vào lãnh cung rồi cũng nên. Thật không ngờ mong ước lớn nhất của Lệ phi là một đời có cuộc sống giản đơn, bình bình an an vậy mà cũng không thực hiện được.
Tứ Hoàng tử Phúc Minh yểu mệnh chết sớm. Nhị Hoàng tử, Duyệt Thân vương Phúc Vĩnh gặp phải tai họa mà chết. Cuộc đời này của Lệ phi còn gì đau khổ hơn nữa không? Càng nghĩ lòng quân vương càng cảm thấy xót xa. Có thể bù đắp được cho bà, Ngài sẽ tìm cách bù đắp.
_ Chúng ta vào bên trong xem thử, được không?- Định An Hoàng đế nhẹ nhàng hỏi.
_ Vâng!
Nói đoạn cả hai người cùng tiến vào bên trong thư phòng của Phúc Vĩnh. Thư phòng đã được Phúc Tuần sửa sang lại và bày trí theo đúng như lúc trước khi xảy ra hỏa hoạn. Mọi thứ, mọi chi tiết đều gợi nhớ về quá khứ, gợi nhớ về Phúc Vĩnh. Từng dòng ký ức mơ hồ dần hiện lên rõ ràng hơn. Những hình ảnh quen thuộc, thân thương đồng loạn ùa về...
Một đứa bé trai chạy loăn xoăn theo từng bước chân của bà. Cậu bé chạy hết từ nơi này đến nơi nọ trong phòng. Và theo đó, tiếng cười giòn tan, thật ngây thơ. Theo từng bước chân, đứa bé ấy dần trở thành một nam tử tuấn tú, tài mạo song toàn. Nụ cười của nam tử ấy rất tươi, nhìn vào liền có cảm giác an yên. Từng bước, từng bước một, nam tử ấy tiến về phía bà. Đôi mắt chan chứa sự kính yêu vô bờ bến.
_ Mẫu thân!- Chất giọng của nam tử đầy yêu thương.- Vĩnh Nhi của Người đây!
_ Vĩnh Nhi! Vĩnh Nhi của ta!- Chất giọng của Lệ phi bắt đầu hoang mang.
Bàn tay của bà bắt đầu run lên. Định An Hoàng đế không muốn dụng sức với bà nhưng để giữ bà đứng vững Ngài buộc phải ôm chặt lấy bà.
_ Khuê Tâm! Nàng bình tĩnh lại! Bình tĩnh lại nào! Khuê Tâm!
_ Vĩnh Nhi! Hoàng thượng! Vĩnh Nhi của ta đâu?
Vừa gào khóc, Lệ phi vừa quay sang hỏi Định An Hoàng đế. Chỉ mới vừa lúc nãy thôi, bà còn nhìn thấy Phúc Vĩnh nhưng giờ sao bà chẳng thấy đứa con trai của mình đâu cả. Đâu rồi? Nó đâu rồi? Đôi mắt bà hoang mang nhìn khắp gian phòng nhưng ngoài sự im lặng đến bi thương ra, ngoài sự hiện hữu của những đồ vật vô tri vô giác ra, bà không nhìn thấy cũng như không nghe thấy giọng nói của Phúc Vĩnh.
_ Khuê Tâm! Nàng bình tĩnh lại đi!
Vừa vất vả giữ lấy Lệ phi, Định An Hoàng đế vừa gọi tên bà. Bà liên tục hỏi đến Phúc Vĩnh khiến lòng Ngài càng đau quặng xé. Thật muốn nói cho bà biết toàn bộ sự thật, nhưng với tình hình này Định An Hoàng đế không thể nào nói cho bà hiểu được. Một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má vị quân vương. Đã hơn mười năm rồi, kể từ sau khi Mẫn phi mất, Ngài chưa rơi một giọt nước mắt nào. Vậy mà hôm nay, trước nỗi đau của một người mẹ, Ngài thật không thể nào kiềm lòng.
Đôi mắt Lệ phi ầng ầng nước như ngọn sóng có chực tuôn trào bất kỳ lúc nào. Một loạt ký ức khác hiện lên trong đầu khiến gương mặt bà nhanh chóng trắng bệch.
Lúc này đây, từ bên ngoài cửa thư phòng Lôi Vi và Phúc Tuần cũng vừa theo tới nơi. Họ luôn đi theo Định An Hoàng đế và Lệ phi nhưng lại giữ khoảng cách rất xa với hai người vậy nên giờ cả hai mới theo tới nơi. Lôi Vi toan lên tiếng nhưng Phúc Tuần đã kịp ra hiệu cho nàng im lặng.
_ Có phải...Vĩnh Nhi của thần thiếp...không còn nữa...có phải không?- Lệ phi thẫn thờ hỏi.
Định An Hoàng đế đau lòng nhắm mắt gật đầu xác nhận.
_ Cách đây hơn một năm, Duyệt Vương phủ cháy lớn. Vĩnh Nhi không thoát được. Khuê Tâm! Là lỗi của Trẫm! Là Trẫm đã không bảo vệ được nhi tử của chúng ta.
Lôi Vi vốn biết rằng Hoàng đế cũng là người, cũng có máu thịt, cũng biết vui mừng và cũng biết đau lòng. Nhưng chứng kiến sự đau khổ hiện rõ ràng trên long nhan Định An Hoàng đế, nàng quả thật có chút không dám tin.
Lệ phi chầm chậm buông bàn tay ra khỏi người Định Anh Hoàng đế rồi thẫn thờ bước đi.
_ Khuê Tâm!
_ Lệ phi!
_ Nương nương!
Bao nhiêu người gọi bà, bà cũng không nghe thấy. Con trai bà chết thật rồi. Nó quả thật chết trong đám cháy năm ấy rồi. Dù không muốn chấp nhận nhưng đó vẫn là sự thật...Bất chợt đầu óc bà quay cuồng trống rỗng, không nghĩ được gì. Rất nhanh sau đó bà ngã xuống và ngất đi.
_ Khuê Tâm!- Vừa gọi Lệ phi, Định An Hoàng đế vội đến đỡ bà.
Lôi Vi vội ngồi xuống đặt một tay trên vào mạch trên cổ rồi kiểm tra mắt của Lệ phi. Vừa kiểm tra, lòng nàng vừa căng thẳng.
_ Không sao! Lệ phi không sao! Nương nương chỉ bị ngất thôi. Chúng ta nên đưa nương nương ra ngoài để Người hô...dễ thở hơn.
Không nói gì, Định An Hoàng đế vội bế Lệ phi rời khỏi Duyệt Vương phủ. Lôi Vi toan đi theo nhưng đã bị Phúc Tuần giữ lại.
_ Phần việc của chúng ta xong rồi. Giờ, chúng ta nên để hai người có không gian riêng.
_ Nhưng...- Lôi Vi lo lắng.
_ Nàng yên tâm đi! Phụ hoàng biết phải làm gì.
Nhìn thái độ chắc chắn của Phúc Tuần, Lôi Vi cũng yên tâm phần nào. Nàng nhanh chóng thuận theo chàng, cùng chàng đến Linh Vi đình, để Định An Hoàng đế và Lệ phi có không gian riêng.
*
Bầu trời đêm đã buông xuống từ lâu nhưng Quý Hoa cung vẫn tối om, ngoài một ngọn nếm lắt lay ra, không gian xung quanh hoàn toàn chìm trong màn đêm. Đôi mắt đen láy ngân ngấn giọt nước thâu thứ ánh sáng vừa dịu dàng vừa chói lòa đó vào mắt. Nhìn vào đó, Lệ phi như nhìn thấy những năm tháng thanh xuân đã trôi xa thật xa vào dĩ vãng. Những năm tháng ấy hạnh phúc có, khổ đau có, có cả bình yêu và sóng gió. Và cả chuyện đau lòng nhất của đời người, bà cũng đã trải qua...
Tất cả những gì còn lại trong bà lúc này là những hồi ức không thể quay trở lại, không cách nào
sửa chữa được. Chỉ có thể tiếc nuối và đau lòng mà thôi. Cuộc đời này, bà chưa bao giờ làm sai điều gì hay có lỗi với ai, nhưng nếu có cơ hội lựa chọn bà nhất định sẽ không nhập cung. Vì nhập cung con của bà một đứa chết yểu, một đứa vừa gây nên tội vừa gặp phải tai họa. Trước kia bà còn có Phúc Vĩnh, bây giờ bà chỉ có một mình...
_ Đông Dương [2]!
Nhìn ra cửa, Lệ phi chậm rãi lên tiếng gọi. Sau tiếng gọi của bà, Đông Dương, tỳ nữ thân cận của bà nhanh chóng bước vào.
_ Nương nương có gì sai bảo ạ?
_ Ngươi gọi Cát Tiểu thư đến cho ta.
_ Vâng!
Nói đoạn Đông Dương vội dời gót ra ngoài. Chẳng bao lâu sau Lôi Vi liền bước vào trong.
_ Nương nương cho gọi nô tỳ!
_ Cát Tiểu thư!- Chậm rãi quay về phía Lôi Vi, Lệ phi mỉm cười.- Ngươi không cần phải làm như thế.
Lôi Vi im lặng không nói gì.
_ Ngươi tối nay có thể ngồi trò chuyện với ta được không?
_ Nếu Nương nương cho phép!- Lôi Vi mỉm cười đáp lại.
Lúc chiều sau khi Định An Hoàng đế đưa Lệ phi về cung, tầm một canh giờ sau, bà tỉnh trở lại. Cùng với đó, thần trí của bà cũng trở lại bình thường. Những gì đã xảy ra trong một năm qua bà yêu cầu Hoàng thượng kể lại rõ ràng. Ngồi nghe Ngài kể, có những lúc bà tưởng mình không thể nào chịu được nhưng cuối cùng bà cũng cố gắng nghe toàn bộ câu chuyện.
_ Ngươi ngồi đi!
Gật đầu một cái, Lôi Vi tiến về chiếc ghế đối diện Lệ phi và ngồi xuống.
_ Hoàng thượng đã kể cho ta nghe tất cả rồi. Cát Tiểu thư! Cảm ơn ngươi đã săn sóc ta trong suốt một năm qua.
_ Nương nương! Là việc nô tỳ nên làm! Nô tỳ đã không thể giúp Người làm sáng tỏ chuyện của...Duyệt Thân vương. Nô tỳ cảm thấy rất áy náy.
_ Vậy nên, ngươi mới đến Quý Hoa cung chăm sóc ta? Lôi Vi! Chuyện này vốn không phải lỗi của ngươi, ngươi không cần cảm thấy áy náy đâu.
_ Nương nương! Nô tỳ biết những gì đã xảy ra không thể nào thay đổi được. Những lỗi lần trong quá khứ cũng không cách gì sửa được. Nhưng nếu nô tỳ không chăm sóc Người, nô tỳ sẽ cảm thấy áy náy vô cùng. Là bởi vì nô tỳ đã cam đoan sẽ tìm ra sự thật của vụ việc nhưng cuối cùng...Cho nên nô tỳ muốn làm một chút gì đó, dù đã trễ. Hơn nữa, nô tỳ chăm sóc Nương nương không hoàn toàn là vì áy náy đâu. Mà bởi vì tình mẫu tử của Người làm nô tỳ nhớ đến mẫu thân của mình.
_ Vậy sao?
Mỉm cười Lôi Vi gật đầu. Quả thật khi chứng kiến tình mẫu tử của Lệ phi nàng không khỏi nhớ tới mẹ của mình.
_ Vâng! Nô tỳ vốn sinh ra trong một gia đình chuyên bốc thuốc khám bệnh. Phòng y của gia đình nô tỳ đến nay đã truyền qua ba đời rồi. Còn nhớ, khi nô tỳ còn nhỏ, tầm năm hay sáu tuổi gì đó, nô tỳ hay chạy lăn xoăn khắp phòng khám bệnh làm náo loại cả phòng. Và việc nô tỳ thích nhất đó chính là nghịch trộn các loại thuốc lại với nhau. Cũng chính vì trò nghịch ngợm này mà nô tỳ gặp họa. Hôm ấy cả nhà nô tỳ đang ăn trưa, một người vừa đập cửa nhà vừa bảo nhà nô tỳ giết người. Nội tổ phụ [3] vội vàng mở cửa ra xem. Thì ra đó là vị khách đến bốc thuốc lúc sáng. Người này vội kể lại đầu đuôi mọi chuyện. Nô tỳ không nhớ rõ ràng, nhưng đại ý chính là sáng hôm ấy thê tử của người đó đến bốc thuốc, sau khi uống thuốc xong, thê tử người đó đã chết. Nghe vậy, nội tổ phụ liền chạy đến nhà người đó xem. Trong khi đó phụ thân đi kiểm tra lại các dược liệu có trong đơn thuốc. Khi kiểm tra đến một loại thảo dược, phụ thân phát hiện ra nô tỳ đã trộn lẫn một loại thảo dược khác vào. Hai dược liệu này kết hợp với nhau sẽ gây độc. Nhẹ thì hoa mắt chóng mặt gây hôn mê. Nặng sẽ dẫn đến tử vong. Phụ thân liền lôi nô tỳ ra giữa sân đánh nô tỳ một trận, nhưng mẫu thân đã kịp chạy ra can ngăn, hay nói đúng hơn là liều mạng với phụ thân. Bà nói, trăm sai ngàn sai, nô tỳ vẫn là nữ nhi của hai người, nếu phụ thân còn tiếp tục đánh nô tỳ, bà sẽ liều mạng với ông. Phụ thân thấy thái độ của mẫu thân cương quyết nên đành buông gậy xuống. Nhưng cảnh cáo nếu thê tử người kia có chuyện gì, ông sẽ không để nô tỳ yên. Cũng may, thê tử người đó chỉ bị ngộ độc nhẹ, nội tổ phụ đến chẩm mạch đưa thuốc cho thê tử người đó uống liền tỉnh lại. Nếu không, quả thật nô tỳ đã gây ra họa rồi.
_ Không ngờ khi nhỏ ngươi lại nghịch đến vậy.
Không nói gì, Lôi Vi chỉ cười hiền.
Khẽ thở dài, Lệ phi đưa mắt nhìn ra ô cửa sổ. Những ký ức mơ hồ lại hiện về.
_ Phụ thân ta vốn là Tam triều Nguyên lão, thế lực trong triều không hề nhỏ. Nhưng ông vẫn muốn củng cố thêm. Vậy nên, khi Tiên đế sắc phong Hoàng thượng khi đó từ Thân vương lên làm Đông cung Thái tử, phụ thân liền tìm cách đưa ta tiến cung, làm thiếp của Thái tử. Thái tử khi đó buộc phải chấp nhận ta nhưng Ngài chỉ phong ta làm Chiêu huấn và chưa bao giờ quan tâm đến ta, sủng ái ta. Khi ấy Ngài đang sủng ái ba vị Thừa huy là Mẫn Thừa huy, Giao Thừa huy và Nghi Thừa huy, thêm vào đó Thái tử phi luôn tìm cách tranh giành sự sủng ái với ba người đó nên ta biết mình căn bản không có cơ hội để được Người để mắt tới. Bản tính ta lại không thích tranh đấu nên cứ im lặng mà sống nơi hậu cung buồn tẻ.
Lôi Vi không nói gì. Nàng im lặng lắng nghe Lệ phi kể câu chuyện cuộc đời mình.
_ Rồi đến một đêm mưa gió, Thái tử say xỉn đến phòng ta. Khi đó ta rất kinh ngạc bởi xưa nay Ngài chưa bao giờ ghé thăm ta. Khi ta chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Ngài đã đẩy ta vào tường tức giận hỏi có phải ta đã than phiền thái độ của Ngài khi mẫu thân ta vào thăm hay không. Nhưng ta hoàn toàn không có. Ngài nói nếu đã như vậy, Ngài sẽ cho ta toại nguyện. Thật không ngờ lần đầu tiên được sủng hạnh của ta lại là một sự đau đớn. Sau này ta mới vỡ lẽ, phụ thân ta vì muốn có tôn nhi để mối quan hệ Đoàn gia với Hoàng tộc thêm bền chặt, nên đã tìm cơ hội nhắc nhở Thái tử. Thái tử vì tức giận nên đã uống rượu đến say khướt rồi tới chỗ ta. Hai người họ muốn đấu cứ đấu tại sao lại lôi ta vào? Phụ thân ta muốn củng cố quyền lực thì cứ việc tại sao lại kéo tôn nhi của Người vào? Mãi đến sau này ta mới biết được, bản thân ta cũng chỉ là một nước cờ của phụ thân ta hòng khống chế Thái tử. Thì ra phụ thân ta vốn là người coi trọng quyền thế, coi trọng vật chất. Vì những thứ đó mà Người bất chấp tất cả. Thái tử khi ấy rất ghét những gì phụ thân ta làm nên khi ta nhập cung Người vô cùng chán nản, bực bội và ghét lây sang ta. Sau khi ta hạ sinh Vĩnh Nhi một thời gian khá lâu, Người mới thay đổi thái độ với ta, nhưng cũng không bao nhiêu.
Nói đến đây, một giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gò má Lệ phi.
_ Sau khi ta hạ sinh Phúc Vĩnh được hai năm, Dung Chiêu huấn hạ sinh Phúc Hoằng. Nhập cung cùng lúc với ta, cũng là Chiêu huấn như ta, nhưng sau khi sinh xong Dung Chiêu huấn được phong thành Dung Thừa huy, mặc dù nàng sinh nở sau ta. Ta chưa bao giờ so đo chuyện đó, nhưng phụ thân ta lại có. Ông tìm cách gây bài xích giữa Thái tử phi với các Thừa huy với nhau khiến bọn họ tranh đấu làm cho Thái tử chán ghét. Song trong bốn Thừa huy, Dung Thừa huy mới sinh nở xong nên không muốn tranh giành, một lòng nghĩ đến Hoằng Nhi; Nghi Thừa huy là người kín tiếng, làm việc gì cũng suy xét cẩn thận; Mẫn Thừa huy lại thông minh sắc sảo, có tài và là một trong những người không bị chốn hậu cung làm mất đi bản tính vốn có, vậy nên Thái tử rất sủng ái nàng ta; Giao Thừa huy giống như là sự kết hợp của Nghi Thừa huy và Mẫn Thừa huy, hành xử cẩn thận, làm việc gì cũng kỹ càng, thấu tình đạt lý, giải quyết vấn đề sắc sảo.- Nói đến đây, Lệ phi mỉm cười một nụ cười mơ hồ.- Vậy nên kế hoạch của phụ thân ta về căn bản chỉ thành công được một chút khi khiến Thái tử ngày càng chán Thái tử phi. Khi mục tiêu sắp đạt được, Tiên đế băng hà, Thái tử đăng cơ. Vì sự tác động của Thái hậu nên Hoàng thượng đã phong Thái tử phi làm Hoàng hậu. Ngoài ra phong Dung Chiêu huấn làm Dung Quý phi, Mẫn Thừa huy làm Mẫn Quý phi, phong ta làm Đoàn Lệ phi. Khi ấy ta rất ngỡ ngàng, ta không tin vào tất cả những gì diễn ra ngay trước mắt mình. Nhưng bình tâm suy nghĩ lại, ta đoán đây lại là chiêu bài của Hoàng thượng mà thôi.
Nghe Lệ phi nói vậy, Lôi Vi không nén một tiếng thở dài.
_ Một năm sau khi Hoàng thượng đăng cơ, ta hạ sinh Minh Nhi. Nhưng hài nhi này của ta sống chưa đến một tuổi đã chết yểu, cùng lúc đó Vĩnh Nhi bị ngộ độc suýt chết. Hoàng thượng sai người điều tra phát hiện ra là do Hoàng hậu hạ độc liền phế hậu. Không lâu sau đó lần lượt ba người Mẫn Quý phi, Nghi Quý tần và Giao Quý tần hạ sinh Hoàng tử. Sau khi Nghi Quý tần và Giao Quý tần hạ sinh Hoàng tử, Hoàng thượng liền sắc phong là Quý phi. Khi Mẫn Quý phi hoài thai đã xin Hoàng thượng cho về nhà phụ thân và hứa sẽ quay trở về sau khi sinh nở cũng như ở cữ xong. Có lẽ vì nhờ việc này mà Tuần Nhi tránh được họa sát thân khi mới lọt lòng. Còn Bân Nhi không tránh được! Giống như Minh Nhi, Phúc Bân mất sau khoảng một năm chào đời. Và lần này không Thái y nào tìm ra nguyên nhân. Giao Quý tần cũng vì để tránh họa sát thân mà xin về nhà đệ đệ ở gần kinh thành để chờ ngày sinh nở. Hậu cung lúc đó thật được một phen kinh động. Khi ấy phụ thân ta tuy thế lực bị suy yếu nhưng vẫn còn đủ sức để bảo vệ ta và Phúc Vĩnh nên mẫu tử ta không bị làm hại. Hoàng thượng có lẽ cũng vì lí do này mà chưa vội diệt trừ phụ thân ta.
Tưởng tượng ra cảnh đó, Lôi Vi thật không khỏi kinh hãi.
_ Ngôi Hoàng hậu để trống lâu ngày Hoàng thượng bị Thái hậu thúc ép. Phụ thân tìm mọi cách khuyên ta đoạt lấy ngôi Hoàng hậu, nhưng vì biết rõ âm mưu của Người, ta lắc đầu từ chối, không chấp nhận. Sau đó, ngôi vị mẫu nghi thiên hạ thuộc về Nghi Quý phi. Hậu cung có một Hoàng hậu như vậy cai quản cũng dần đi vào quy cũ, Hoàng thượng chuyên tâm lo việc chính sự, loại bỏ triệt để thế lực Đoàn Đại Tư Mã. Phụ thân và Phu quân đấu nhau, ta không biết phải làm gì. Giúp phụ thân ta mang tiếng bất trung. Giúp phu quân ta mang tiếng bất hiếu. Mà không giúp ai trong hai người ta mang tiếng bất nhân, bất nghĩa. Bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa tội nào cũng nặng. Lúc đó ta thật không có sự lựa chọn. Hoàng thượng biết ta bị mắc kẹt ở giữa nên đã đưa ta về hành cung Trần Thủy để lánh nạn. Song, ở đó được hơn một năm ta quyết định trở về Hoàng cung và đứng về phía Hoàng thượng. Không còn cách nào khác! Đời người có ít nhất một lần phải đưa ra sự lựa chọn. Những việc làm của phụ thân, ta không thể làm ngơ. Và ta cũng không thể làm ngơ để Hoàng thượng rơi vào hiểm cảnh được.
Từ lúc nào, trên gò má của Lệ phi đã đẫm lệ, gương mặt thể hiện rõ sự dằn xé dữ dội trong nội tâm.
_ Khi Vĩnh Nhi được mười hai tuổi, thế lực của phụ thân ta bị tiêu diệt hoàn toàn. Gia tộc ta bị tru di. Mẫu tử ta vì được Hoàng thượng thương tình mà tha cho một con đường sống. Những tưởng mọi chuyện yên ổn, nào ngờ đâu huynh trưởng ta trốn được đại nạn và dự định hành thích Hoàng thượng. Kết quả, Mẫn phi vì đỡ đao cho Người mà chết, huynh trưởng ta cũng không thoát tội, còn ta quay trở về cuộc sống cũ, không được Hoàng thượng bận tâm. Thi thoảng nếu có vô tình gặp mặt, Ngài cũng chỉ hỏi thăm ta vài câu cho có lệ rồi hỏi han về tình hình của Vĩnh Nhi. Ngài tuy không quan tâm ta nhưng lại rất quan tâm đến con cái nhờ vậy Vĩnh Nhi lớn lên không thiếu thốn tình yêu cũng như sự quan tâm của Người. Chỉ có điều...ta đáng lý ra không nên ngày nào cũng muộn phiền, tỏ vẻ đau lòng trước mặt Vĩnh Nhi. Nếu vậy, Vĩnh Nhi đã không gặp họa. Vĩnh Nhi từ nhỏ rất ngoan, lại biết nghe lời, chỉ vì ta nó mới tranh giành, không ngờ kết cục lại bi thảm như vậy.
_ Nương...Nương nương!- Chất giọng của Lôi Vi nghẹn lại.- Người đừng quá đau lòng. Vương gia thương Người như vậy, chắc chắn Ngài ấy không muốn Nương nương phải đau buồn vì Ngài ấy.
_ Ngươi biết khi biết được mọi chuyện ta đã nghĩ gì không Lôi Vi? Ta đã nghĩ rằng tại sao ngươi lại chữa bệnh cho ta. Thà cứ để ta như thế, điên điên khùng khùng, không biết chuyện gì còn hơn tỉnh lại rồi lại phải đau lòng. Nhưng ngươi biết không, ta thật sự cảm ơn ngươi vì ngươi đã dùng cả tấm lòng của mình để ở bên cạnh ta trong lúc ta đau lòng nhất, thất chí nhất mà không hề oán thán một câu.- Vừa nói, Lệ phi vừa mỉm cười.- Ngươi là một hảo cô nương! Tuần Nhi có ngươi bên cạnh thật tốt!
Lôi Vi không có gì, nàng chỉ mỉm cười, đôi gò má nhẹ ửng hồng.
---------------------------------
[1] Nghĩa tế: con rể.
[2] Đông Dương: tên của tỳ nữ Đông Dương không phải có ý nghĩa chỉ biển Đông. Ở đây, "Đông" nghĩa là mùa đông còn "Dương" nghĩa là mặt trời (thái dương). Tên này có nghĩa là Mặt trời mùa Đông.
[3] Nội tổ phụ: ông nội.
--------------------------
Hết chương 76