Yến Nhi đi như chạy, chiếc váy dài nhiều lần khiến cô trực ngã, nước mắt nhòe đi.
Cô đóng cửa phòng thật mạnh, ngồi khuất sau cánh cửa, toàn thân không còn sức lực mà ngồi thụp xuống đất.
Nước mắt càng lúc càng rơi nhiều dần chuyển thành tiếng nấc rồi chẳng kìm nén mà bật khóc thành tiếng.
Càng khóc lòng cô càng đau, đau đến không thở nổi.
Cô yêu nên mới đau như vậy, cứ càng chờ anh ta để ý đến mình thì lại càng nhận được những nỗi đau chồng chất.
Bây giờ cô không muốn cố gắng nữa, thực sự không muốn nữa.
Cô không biết ba mình là ai, từ nhỏ ở với bà ngoại và mẹ.
Rồi một ngày mẹ mắc bệnh qua đời, hai bà cháu dựa vào nhau mà sống.
Năm cô 16 tuổi thì ông nội Bảo Cường xuất hiện.
Hóa ra bà và ông từng là bạn thanh mai trúc mã rồi lạc nhau trong kháng chiến.
Ông đã giúp cô đi học thanh nhạc, học diễn xuất rồi đưa cô vào giới giải trí này.
Năm 18 tuổi, cô đến với vai chính đầu tiên thì bà ngoại mất.
Ông đưa cô về biệt thự của nhà họ Hoàng sống cùng gia đình Bảo Cường.
Cô không muốn về nhưng ông nói bà ngoại nhờ ông chăm sóc đứa cháu duy nhất của bà.
Ngày về nhà họ Hoàng, ba mẹ Bảo Cường không có con gái nên chào đón cô nhiệt tình.
Mẹ anh còn là fan của cô nữa nên bà vui ra mặt.
Chỉ có mình anh không phản đối nhưng cũng không hào hứng.
Rồi ông nội bị tai biến nhẹ, lúc ấy ba mẹ Bảo Cường đang ở nước ngoài nên một tay Yến Nhi chăm ông.
Khi khỏe lại ông nhất mực bắt Bảo Cường lấy cô.
Yến Nhi đã nghĩ anh ta sẽ từ chối, có chết cô cũng không ngờ anh ta lại dễ dàng trả lời.
- Vâng, ông muốn thì con cưới.
Vì cô là diễn viên, ca sĩ trẻ đang nổi nên Yến Nhi nhờ ông chỉ tổ chức nhỏ gọn không bung ra giới truyền thông.
Ông luôn chấp nhận bất kì yêu cầu nào của cô.
Vậy nên không ai hay biết cô đã có chồng.
Fan hay gán ghép cô cùng bạn diễn nhưng để phục vụ hình ảnh cho phim hay Album mới ra thì cô đều im lặng.
Có lẽ vì vậy mà Bảo Cường chê cô bẩn.
Trong mắt anh ta, cô chuyên đi chèo kéo từ đạo diễn đến diễn viên nhưng cô cũng chẳng hơi đâu giải thích vì anh ta tuyệt nhiên không tin cô.
Có lần cô cũng đã thử minh oan cho mình nhưng anh ta cười khinh miệt.
- Cô tưởng tôi không biết nghề của cô sao? Nếu không như lời đồn sao mới hoạt động vài tháng có vai chính, hơn một năm thì nổi như cồn.
Tốt hơn cô ăn vụng thì chùi mép cho sạch vào.
Vậy đấy, anh ta không tin cô vì bồ của anh ta cũng toàn ca sĩ hay diễn viên thôi.
Mà cô cũng không biết anh ta làm cái gì vì giữa họ chỉ là mối quan hệ hôn nhân trên giấy tờ.
Có lẽ khi ông mất thì mối quan hệ này cũng sẽ không còn nữa.
Yến Nhi thức giấc với đôi mắt sưng húp, cay xè vì khóc nhiều.
Cô cũng chẳng biết mình ngủ lúc nào khi vẫn đang nằm trên sàn nhà lạnh lẽo.
Nhấc thân mình đau nhức do nằm sàn cứng dậy, cô mở điện thoại lên thì thấy cuộc gọi nhỡ của ông nội nên ấn gọi lại.
- Ông nội, con đây ạ.
- Con ốm hay sao mà giọng khản đặc đi thế? Để ông gọi bác sĩ qua nhà thăm bệnh cho con.
- Dạ không có, con vừa ngủ dậy.
Ông yên tâm, con khỏe lắm.
Cô nghe thấy ông thở phào nhẹ nhõm, giọng vui vẻ hẳn lên.
- Hôm nay con qua nhà ông đi, bác Nam nấu canh gà hầm sâm cho con.
Nếu bận thì ông cho người mang đến nơi quay phim cho.
- Dạ con nghỉ ông à, bộ phim đã quay xong hai ngày trước rồi ạ.
Bây giờ con qua ông nhé!
- Vậy hả? Thế thì tốt quá! Sang ngay đi.
- Dạ, con chào ông.
Yến Nhi đứng dậy mà hai chân bị chuột rút tê rần rần, nhìn bộ dạng mình trong gương không khác gì diễn viên tuồng, mặt mày không tẩy trang lại khóc nên nhem nhuốc hết cả.
Tắm rửa thay đồ xong xuống dưới nhà hoàn toàn im ắng, chắc anh ta đã đi rồi.
Hai người không có thói quen để ý đến đời sống riêng tư của nhau là thỏa thuận anh ta đưa ra ngay trong đêm tân hôn.
Cô chỉ còn biết chấp nhận dù trong lòng không muốn.
Về đến nhà ông, cô ngạc nhiên thấy xe Bảo Cường đỗ ở trong gara.
Xuống xe, xách giỏ quả đi vào thì cô thấy anh ta đang ngồi ở phòng khách.
Bác Nam thấy cô thì từ trong bếp chạy ra.
- Con về rồi, ông mong con lắm đấy.
- Dạ, con chào bác, bác cất giùm con.
Ông trên phòng ạ?
- Ừ, con lên đi cho ông vui.
- Dạ.
Cô lờ đi Bảo Cường, dù sao cục tức anh ta để lại hôm qua vẫn còn nên cô không muốn mở miệng nói.
- Vợ gặp chồng mà thái độ gì vậy?
Bước chân lên cầu thang bị hẫng lại, cô liếc nhìn anh ta, bốn mắt nhìn nhau chẳng có một chút hồng nào mà chỉ có đen và đen.
- Chào anh.
Yến Nhi lạnh nhạt trả lời rồi lại rảo chân đi lên phòng ông mặc cho anh ta ôm một bụng tức ngồi nhìn theo không chớp mắt.
- Ông nội, con về rồi.
Đứng ngoài cửa gọi vọng vào, Yến Nhi chờ ông cho phép mới mở cửa.
Vậy nhưng cửa đã mở ra, ông nhìn cô mỉm cười âu yếm.
- Cháu dâu của ông đã về rồi.
Yến Nhi khoác tay ông, tựa đầu trên vai ông.
Không còn một người thân thích ruột thịt nào nên cô yêu ông giống như tình yêu dành cho bà ngoại.
Ông xoa đầu cô vỗ về.
- Có chuyện gì muốn xin ông sao?
- Đúng là con chẳng giấu ông được gì cả?
Xuống đến phòng khách, Bảo Cường đứng lên chào ông.
Cái vẻ mặt coi thường cô, lạnh lùng nhìn cô ghét bỏ đã thay bằng nụ cười giả tạo.
Với cô, anh ta nên là diễn viên thì tốt hơn.
- Hôm nay gọi hai đứa về ăn cơm là ông có chuyện muốn bàn bạc.
Yến Nhi liếc mắt sang nhìn Bảo Cường nhưng khuôn mặt anh ta chẳng mảy may để ý.
Dường như đoán biết được nội dung hay sao mà chẳng có chút tò mò hay ngạc nhiên gì.
Cứ như kiểu chuyện gì cũng chả liên quan đến anh ta vậy.
Yến Nhi nhìn ông chờ đợi, chẳng thấy anh ta lên tiếng nên mình đành nói thay.
- Ông có chuyện gì dạy bảo vợ chồng con ạ?
- Nhi này, ông già yếu rồi.
Hai đứa cũng đã kết hôn được một