Cô đứng lên nhanh quá khiến anh không kịp phản ứng nên đầu cô đập mạnh vào cằm anh.
Chỉ có vậy mà anh nhăn nhó không thôi.
- Sao anh không tránh em ra chứ?
- Anh đau...!
Cô nhìn anh có chút bối rối, hỏi không trả lời mà cứ đau cái gì mà đau.
- Giờ anh còn biết làm bộ với em nữa hả? Đau gì mà đau, người em mới đau đây này.
- Vậy đưa anh kiểm tra cho, đau chỗ nào anh chữa cho.
Anh kéo cô lại xoay cô một vòng, kéo cả cổ áo ra nhìn.
Ánh mắt chạm phải dấu vết yêu đương thì khóe môi kéo thành ý cười, nháy mắt trêu cô.
- Có lẽ em nên đến khách sạn ở cùng anh thôi, ở đây chật quá!
- Mình em ở thì cần gì phải rộng chứ?
- Nhưng bây giờ có anh nữa, ở như này e là em khó mà bước xuống giường được.
- Anh về nước đi cho em nhờ, ai cho ở đây mà giường với chiếu.
- Anh không yên tâm khi để em ở cạnh tình địch nên sẽ ở đây canh chừng.
Yến Nhi lườm anh một cái rồi lấy đồ vào nhà tắm.
Nếu còn cứ đứng bị anh ôm, còn anh cứ mình trần như nhộng vậy sẽ khiến cô không ngừng nghĩ đen tối mất thôi.
Vào trong nhà hàng, Yến Nhi đến oder đồ ăn.
Khi đi ra thấy anh ngồi một mình nhưng các cô gái thì lén nhìn anh tò mò.
Họ tò mò cũng đúng thôi, cô đã sang đây hơn một năm nhưng thấy diễn viên họ đẹp còn bên ngoài để tìm đàn ông đẹp như ở Việt Nam thì không nhiều.
Hơn nữa Bảo Cường còn là một trong số trai đẹp hiếm có nữa, họ không nhìn hơi phí.
Chính cô cũng từng điêu đứng còn gì? Cô phải thầm công nhận mình thích anh vì đẹp...!mà phụ nữ mê trai đẹp là hết sức bình thường.
- Em nhìn anh đến ngốc nghếch rồi đấy.
Yến Nhi chớp mắt cười trừ, xoay sang vẫn thấy có người nhìn anh thì ghé sát mặt anh thì thầm.
- Ai bảo anh đẹp trai để làm gì? Đẹp phải để cho phụ nữ ngắm chứ?
- Được, cho mình em ngắm.
Ngắm đi khỏi ăn nữa.
- Hừ...!em không thèm.
Bảo Cường đặt những món Yến Nhi thích ăn gần phía cô khi người phục vụ mang đồ ăn ra.
- Sao anh biết em thích những món này?
- Em cứ bảo em yêu anh nhưng có lẽ em chẳng biết anh thích ăn gì nhỉ?
- Ai bảo không biết?
- Vậy nói xem anh thích ăn gì?
Cô mỉm cười, nháy mắt nhìn yêu nghiệt.
- Thịt em chắc là món anh thích nhất.
Nói xong thấy ánh mắt anh nhìn mình nghiêm nghị không chớp mắt thì cô chột dạ.
Chắc là anh không thích đùa mà cô thì đùa hơi quá rồi.
Mới có một đêm hoan ái mà cô quên mất anh là ai rồi, cô chợt nhận ra giữa hai người vẫn là khoảng cách vô hình nào đó mà chưa thể bắt nhịp được.
- Sao em không nhìn anh mà nhìn bát canh làm gì?
- Nhìn bát canh dễ chịu hơn nhìn anh.
- Thật chứ? Anh cho em nói lại đấy.
Yến Nhi từ từ ngẩng mặt lên, khẽ cắn môi.
- Anh làm em sợ, mỗi khi nhìn thấy anh nghiêm nghị là em sợ.
Lần sau em không dám đùa nữa.
- Hóa ra là em đùa hả, nhưng đúng...!em là món ăn anh thích nhất.
Yến Nhi tròn mắt nhìn ngây ngốc, mắt không động đậy còn anh lại ung dung bình thản nói chẳng ngượng miệng.
Tác phong ăn uống cũng hút mắt nữa, động tác ăn dứt khoát nhưng không vội vàng, nhìn anh ăn rất ngon.
- Ăn đi cho có thịt còn cho anh ăn nữa.
- Dạ????
Cô nhìn thấy anh nhoẻn miệng cười thì bất giác cũng mỉm cười, cầm thìa đũa lên ăn.
Cô không nghĩ rằng trải qua một đêm mà lại mất sức đến thế? Cô ăn nhiều gấp đôi mọi bữa, không biết là do tốn calo hay do ngồi ăn trước mặt anh mà cô lại ăn ngon như vậy.
- Ăn thử món này đi.
Yến Nhi ngẩng mặt lên nhìn thìa của anh đang đưa trước mặt mình thì lạ lẫm, mắt cứ nhìn anh không