Lên chiếc xe được bọc kín để đi thăm sở thú, Yến Nhi đứng trong vòng tay Bảo Cường lén đưa mắt nhìn thì cũng thấy họ lên xe.
Anh kéo cô đứng lên trước, vòng tay ôm cô trước ngực, đặt cằm trên đỉnh đầu cô nói vừa đủ nghe.
- Có anh ở đây rồi, em đừng sợ gì cả.
Cứ vui chơi đi.
Chẳng hiểu sao bao nhiêu lo lắng hay sợ hãi bay đi đâu hết cả.
Cô không để ý hai người họ nữa mà đứng trong lòng anh bắt đầu nhìn ngắm, tò mò nhìn động vật được đi lại tự do còn người thăm quan thì đều di chuyển trên chiếc xe thép kiên cố.
- Sao ở đây rộng thế anh nhỉ? Liệu đám động vật ăn thịt này có ra được ngoài kia không nhỉ?
- Nếu nó mà ra thì cỡ như em chỉ một phát là hết không còn miếng thịt nào.
- Hừ...!còn lâu nhé, em chạy nhanh lắm.
- Vậy mà có chạy thoát khỏi tay một ông già đâu.
Yến Nhi đỏ mặt khi tay anh trên eo cô lại dịch lên trên chạm vào chân ngực.
- Gian xảo.
Anh nhoẻn miệng cười khi mặt cô thoáng đỏ lên vì giận dữ.
Vậy nhưng ánh mắt khi nhìn hai kẻ phía sau thì không còn tươi cười nữa.
Thăm xong sở thú, anh đưa cô đến ngồi uống nước.
- Em mỏi chân quá, anh đi mua kem đi.
- Không được, đi theo anh.
Yến Nhi bèn nhớ đến hai gã kia nên dù mỏi chân vẫn bám Bảo Cường đi gọi kem.
- Anh, họ định làm gì chúng ta sao?
- Cho họ đi theo mỏi chân chút, em đừng để ý họ nữa, để đấy cho anh không mất vui.
- Dạ
Ngồi ăn nhưng cô thấy anh thỉnh thoảng lại nhắn tin điện thoại.
Khi ăn xong, anh cất điện thoại, lại mang cô trong tay đi chơi tiếp.
Đôi khi còn hôn hít cho hai kẻ kia ăn thêm cơm chó mà tức nổ ruột.
Vào trong vườn chim, anh mua thức ăn, cho cô xòe tay ra đổ thức ăn lên, ngay lập tức những chú chim nhỏ sặc sỡ sắc màu đậu lên tay cô thi nhau mổ thức ăn.
- Chụp ảnh cho em đi, nhanh không nó bay mất.
Bảo Cường chụp cho cô rất nhiều ảnh, còn quay phim lại những lúc cô nghịch cười đùa.
- Anh, ở đây rộng quá nhỉ?
- Ừ, một ngày em không thể đi hết được đâu.
- Tự dưng có cái đuôi chẳng thấy vui gì cả.
- Họ không đi theo nữa rồi, bây giờ thì thoải mái chơi đi.
Lúc này cô mới rời khỏi tay anh, ngó nhìn xung quanh đúng là không thấy ai đi theo nữa.
- Họ đâu rồi anh?
- Ai bảo em cứ hôn anh, họ nhìn nhiều nghẹn họng đành đi rồi.
- Có lí do vậy nữa hả?
Anh không trả lời mà lôi cô đi chơi tiếp nhưng ánh mắt vẫn đề phòng nhìn xung quanh.
Từ lúc không còn người theo dõi nữa, Yến Nhi thấy chơi vui hẳn, đã rời khỏi vòng tay của anh chơi đùa tự do.
Về đến nhà, thấy Bảo Cường ngồi im trên xe không có ý định xuống thì cô nhìn anh ngạc nhiên.
- Sao anh không xuống?
- Anh có chút việc cần giải quyết, em vào nhà nghỉ ngơi đi.
Lát anh về nhé!
- Có chuyện gì sao?
- Gặp đối tác một chút thôi, dù sang đây với em thì anh vẫn phải làm việc chứ hay anh nghỉ ở nhà em nuôi anh nhé!
- Em đồng ý thì anh cũng đâu có làm chứ? Anh đi nhanh rồi về, em nấu cơm đợi anh.
Anh kéo cô lại hôn lên trán tạm biệt rồi mới rời đi.
Yến Nhi chẳng biết anh làm gì nhưng cũng không hỏi nhiều khi anh không nói.
Dù sao cô cũng tôn trọng tự do cá nhân của anh cũng như anh tôn trọng công việc của cô.
Nấu xong bữa tối, Yến Nhi đi tắm rửa để đợi anh về rồi cùng ăn.
Ngồi bên bàn ăn đợi đến gần 9 giờ vẫn không thấy anh về.
Điện thoại cũng không gọi cho cô, cái cảm giác chờ chồng mòn mỏi trong bữa tối của những ngày đầu kết hôn lại ùa về.
Chẳng hiểu hồi ấy, nghĩ gì mà hôm nào cô cũng cần mẫn nấu cơm rồi ngồi đợi như này.
Sự kiên trì cũng đã được đền đáp bằng hạnh phúc của bây giờ.
Hôm nay khác, cô biết nhất định anh sẽ về ăn cơm cùng cô.
Yến Nhi lại sofa ngồi, mở phim mình đóng lên xem để xua đi cảm giác suốt ruột trong người.
Xem phim mà cô ngủ quên mất, khi ngửi thấy mùi hương của anh bên cạnh mới mở mắt ra.
Khuôn mặt đẹp đẽ của anh phóng đại trước mặt.
Cô dụi mắt mỉm cười.
- Anh về lâu chưa? Ăn cơm thôi.
- Ừ, ăn thôi.
Chắc em đói lắm rồi.
- Không đói, em ngủ nên bây giờ mới đói.
Thấy cô nói vậy, anh lại chẳng cho cô đi mà ôm vào