Dae Huyn ngạc nhiên nhưng không hề nao núng.
- Tôi đâu có điếc chứ? Còn anh sao lại sang đây?
- Vậy phiền anh đừng làm phiền vợ tôi nữa.
Yến Nhi nhìn Bảo Cường vẫn trong bộ âu phục trắng sữa lúc sáng.
Khi anh mặc âu phục còn sáng hơn bình thường rất nhiều, vậy nên những người trong quán cafe lại được dịp ngó nhìn anh.
- Vậy anh cũng đi đi, sang đây làm gì?
- Anh sang gặp em, nhớ em rồi.
Cả hai người đàn ông chẳng ai có nhu cầu rời đi nên cô đứng dậy.
- Hai anh ngồi nói chuyện với nhau đi, em cho các anh không gian này đấy.
Bảo Cường nắm lấy tay cô giữ lại.
- Anh đi cùng em.
- Anh nghe thấy em nói rồi đấy, em muốn ngồi một mình.
- Em mệt thì anh đưa về nghỉ ngơi, chuyển lịch quay ngày khác.
- Em không mệt, chỉ có nhu cầu ở một mình thôi.
Anh đi làm việc của anh đi được chứ?
Nhìn ánh mắt khẩn thiết của Yến Nhi, Bảo Cường biết cô đang giận nên không làm khó cô thêm.
- Tối về anh sẽ nói với em.
Đừng nghĩ ngợi nhiều làm gì? Chỉ cần nhớ anh là được.
Anh liếc mắt nhìn Dae Huyn rồi xoay người rời đi nhanh nhẹn như lúc xuất hiện.
Cô nhìn theo anh đến khi chiếc xe đã khuất mới đưa mắt đến chỗ Dae Huyn.
Chẳng nói thêm lời nào, cô đi lên tầng 2 chọn một bàn ở góc khuất ngồi đọc lại kịch bản.
...!
Quay phim xong cũng gần 10 giờ đêm, Yến Nhi vừa định đi về thì Sang Ha Na lại gần.
- Chào chị, rất vui được hợp tác cùng chị ạ.
Lúc trưa em đến không thấy chị nên chưa chào hỏi được.
- Ừ, cô cứ tự nhiên đi, không cần phải ngại đâu.
Tôi về trước đây.
Thấy Bảo Cường đã đến, cô nhận túi xách từ chị Jian rời đi.
- Em đói chưa? Anh đã nấu cơm rồi, về là ăn thôi.
- Anh nấu cơm sao? Anh cũng biết làm ấy hả?
- Lát ăn thử thì biết.
Cô mỉm cười lên ghế ngồi.
Bảo Cường đợi cô yên vị trong xe mới đóng cửa.
Xe chưa kịp đi thì có tiếng gõ cửa xe.
Bảo Cường hạ kính xe xuống thì một gương mặt xinh đẹp xuất hiện.
- Anh chị có thể cho em đi nhờ được không ạ? Nhà em cũng ở khu Pyeongchang-dong.
Hôm nay em không đi xe ạ.
Bảo Cường quay sang nhìn Yến Nhi, cô gật đầu thì anh mới quay sang đồng ý.
- Cô lên xe đi.
Sang Ha Na vui vẻ mở cửa xe phía sau ngồi lên, ánh mắt nhìn lên phía hai người phía trước đầy ngưỡng mộ.
- Em nghe mọi người trong đoàn nói hai anh chị là vợ chồng ạ.
Yến Nhi chỉ gật đầu mà không trả lời.
Đời tư của nghệ sĩ là cái gì đó vô cùng bí mật.
Cô cũng không thích người ta soi mói vào mối quan hệ giữa cô và Bảo Cường.
Cô muốn giữ lại cho riêng mình để không làm ảnh hưởng tới hạnh phúc mà cả hai đang cố gắng gây dựng.
- Không biết chị Nhi có biết không? Ở Hàn Quốc nghệ sĩ thường lập gia đình muộn lắm vì nó ảnh hưởng nhiều đến lượng fan và sự nổi tiếng ấy.
Em không nghĩ chị mới 22 tuổi đã lập gia đình rồi.
- Tôi không phải nghệ sĩ Hàn Quốc nên không quan tâm mấy thứ ấy.
- Dạ, ở Việt Nam không như vậy hả chị? Em nghe nói bên ấy hoạt động giải trí dễ chịu hơn bên đây nhiều.
Hơn nữa, lấy người như chồng chị thì cũng nên hi sinh ạ.
Yến Nhi chẳng muốn tiếp chuyện thêm, quay sang nhìn Bảo Cường cũng đúng lúc anh nhìn sang.
Nhưng cả hai không ai nói hay trả lời còn cô gái đằng sau cứ thao thao bất tuyệt.
Cô quay lại muốn cô ta ngưng nói nên mỉm cười nhẹ.
- Cảm ơn em đã khen chồng chị nhưng chị không thích nghe phụ nữ nói về chồng mình.
Ngay lập tức, trong xe được trả lại trạng thái im lặng hoàn toàn.
Cô chưa có thời gian tìm hiểu nên cũng không biết Ha Na là người như thế nào? Và cô cũng không có ý định thân quen gì cả nên chỉ đáp lễ cho xong.
Bảo Cường thấy cô trả lời như vậy thì trong lòng có chút vui vẻ.
Cô là đang ghen nên mới tỏ thái độ xa cách với anh như vậy.
Anh với tay sang nắm lấy tay vợ đem lên môi hôn nhẹ.
Yến Nhi quay sang tặng cho anh một nụ cười dịu dàng, âu yếm.
Về đến nhà, Yến Nhi