Diễm Quỳnh sang phòng đưa cho Yến Nhi tip thuốc dặn bôi vào sẽ nhanh khô miệng.
Papa cầm lấy nó đọc một hồi rồi đút vào túi áo.
- Sao anh lại cất đi chứ?
- Tôi có mang thuốc rồi.
Yến Nhi ngại Diễm Quỳnh nên cứ chìa tay trước mặt papa.
- Anh đưa cho tôi đi, cô ấy là bạn thân của tôi đấy ạ.
- Ông chủ dặn cô có dùng bất kì thuốc gì đều do tôi chịu trách nhiệm nên cô thông cảm.
Hơn nữa tôi đã chuẩn bị đủ loại thuốc rồi từ thuốc ăn chân, muỗi cắn, dị ứng...
Nghe papa kể mà cô thầm khen cho sự chu đáo của anh.
Chắc hẳn anh đã chăm con gái mình rất tốt nên mới cẩn thận như vậy.
Chị Vinh nghe cô nói lại thì gật gù khen lấy khen để.
- Bây giờ thì chị đã hiểu vì sao Bảo Cường lại giao vợ cho một người đàn ông đẹp trai như vậy rồi.
Yến Nhi nắm tay chị Vinh thủ thỉ.
- Chị, hay em làm mối chị cho anh ấy nhé!
- Nỡm ạ, không đùa đâu, đi ngủ thôi.
Lên giường nằm, Yến Nhi không ngủ được nên lấy điện thoại nhắn tin với Bảo Cường.
Anh dặn cô uống vitamin nên cô mới nhớ mà dậy uống.
- Chị này..
- Ừm
- Sao em thả mấy tháng rồi mà chưa dính nhỉ?
Chị Vinh ngồi bật dậy nhìn cô chép miệng.
- Cứ nhẩn nha sẽ có, làm sao phải vội chứ?
- Vội lắm ạ, bọn em cần có để tặng ông mừng thọ đấy, tháng sau mừng thọ rồi mà chưa có đây ạ.
- Em canh ngày rụng trứng đi chắc chắn trúng.
- Tháng 30 ngày thì có ngày nào anh ấy không thịt em đâu mà phải canh ngày hả chị.
- Vãi...lão Cường nhà em là trâu à?
Yến Nhi sặc cả nước bọt khi nghe cái giọng kéo dài đến cả cây số của chị.
Tự dưng cô lại thấy lo lo, không biết hai người có vấn đề gì không nữa.
- Tâm trạng thoải mái khắc có, hơn nữa kì kinh của em có đều đâu hay đợt này về đi khám xem.
- Dạ, em cũng đang tính như vậy đây ạ.
...
Hôm nay tham gia thử thách leo núi, cả đội đều mặc đồ bảo hộ cẩn thận.
Papa còn kiểm tra hết cho cô một lượt mới yên tâm.
Anh còn đòi leo cùng nhưng Yến Nhi không đồng ý nên anh dặn cô kĩ càng lắm.
- Nhi, ra vị trí đi em.
- Dạ, em ra ngay.
Đứng vào vị trí, trọng tài bấm giờ thì mọi người bắt đầu sử dụng dây, đạo cụ để leo lên.
Leo được một quãng, mắt Yến Nhi cứ muốn nhíp lại vô cùng buồn ngủ.
Cô dừng lại lắc lắc đầu cho tỉnh táo mà dường như cơn buồn ngủ từ đâu cứ ập tới.
Lệ Hà ở phía trên cúi xuống thấy sự bất thường của cô thì hỏi.
- Cậu làm sao vậy Yến Nhi?
- Tớ...
Chưa kịp nói xong thì cô không chống được cơn buồn ngủ mà thả hai tay ra.
Lệ Hà sợ hãi vời tay xuống kéo nhưng lại trượt tay.
- Nhi...
Cô bị rơi xuống mất một đoạn, sợi dây bảo hiểm giữ cô lại giữa không trung.
Yến Nhi hoàn toàn không biết đến mình đang gặp nguy hiểm mà nhắm mắt ngủ không biết gì? Theo đà rơi của cô, cả hai người phía trên cũng bị bật khỏi vị trí mà đung đưa giữa không trung.
Đạo diễn cho đội cứu hộ chuẩn bị lên đưa cô xuống thì Yến Nhi lại rơi thêm một đoạn nữa khiến chị Vinh hét lên gọi.
- Nhi...!em làm sao vậy?
Papa đi lấy nước đến nhìn thấy thì ném hết mấy chai nước đi, giành lấy dây bảo hiểm của đội cứu hộ leo lên nhanh thoăn thoắt.
Đến được gần chỗ cô, anh ra sức gọi.
- Nhi, bám tay tôi.
Vậy nhưng cô vẫn ngồi gục xuống mà không