Sau bữa trưa giúp ông nằm nghỉ thì cô ra về.
Cô sợ đối diện với ba mẹ chồng nên đã bảo mẹ chồng có việc về luôn mà không chờ ông bà.
Bác lái xe ngỏ ý đưa về nhưng cô từ chối.
Ra đường chưa bắt xe ngay, cô đi bộ ra ghế đá ven hồ điều hòa ngồi.
Lúc này, cô ngại giao tiếp với mọi người.
Nhất là đối diện với những câu hỏi "Sao chưa có em bé?" là cô lại sợ.
Chẳng biết phải trả lời như thế nào nữa, bụng ê ẩm đau nên cô bắt taxi đến bệnh viện phụ sản kiểm tra.
Vị bác sĩ trưởng khoa nhìn hồ sơ bệnh án của cô lên tiếng.
- Bác chỉ định cho cháu nhập viện nhé!
- Bác ơi, bây giờ cháu chưa vào viện được.
Cháu đang bận lắm ạ.
- Cháu không nhập viện sớm nhỡ khối u bị vỡ là nguy hiểm đến cả tính mạng nữa, thời gian này cháu kiêng cả quan hệ vợ chồng nữa nhé! Sắp xếp vào viện đi, cháu không sợ chết à?
- Có ai mà không sợ chết hả bác? Cháu sẽ quay lại sớm nhất có thể ạ.
Vị bác sĩ lắc đầu không đồng tình.
- Bác cho cháu một tuần, sau một tuần không vào thì cháu tự chịu hậu quả đấy.
Bây giờ kí cam kết vào đây đi.
Yến Nhi không ngần ngại kí vào giấy chịu trách nhiệm và từ chối điều trị.
- Cầm đơn thuốc đi mua về uống trong thời gian chưa nhập viện.
Khi nào đau quá phải vào ngay nhớ chưa?
- Dạ vâng ạ.
- Thật là...!có gì quan trọng bằng sức khỏe của mình chứ.
- Bác, liệu khả năng sau mổ cháu có thể có thai không ạ?
- Sau mổ 6 tháng phải kiểm tra lại mới có kết luận chính xác được.
Với cơ địa của cháu để có tự nhiên đã khó bây giờ còn bị khối u nữa nên khả năng vô cùng thấp.
Sau này khối u bị loại bỏ mà không tái phát thì cháu có thể làm thụ tinh.
Thôi đừng nghĩ đến việc ấy nữa, lo điều trị việc trước mắt đã, phải sống thì mới tính tiếp được chứ?
- Dạ, cháu biết rồi ạ.
Yến Nhi nhận đơn thuốc, chào bác sĩ ra về.
Cô tự trấn an mình bình tĩnh, phải luôn giữ niềm tin mới được...!phải mạnh mẽ lên để bước tiếp.
...
Yến Nhi không về công ty mà đi mua thức ăn về nấu một bữa tối thịnh soạn rồi nhắn cho Bảo Cường về ăn sớm.
Bảo Cường về nhà thấy cô ngồi bên bàn ăn đợi mình thì sà xuống hôn lên môi cô một cái thật kêu.
- Hôm nay vợ nấu nhiều thế?
- Em mới kí hợp đồng dự án phim điện ảnh xong, sang tháng sẽ khởi quay nên tranh thủ trước khi xa nhà nấu cho anh ăn thôi.
Cô nghe thấy anh thở dài nhưng lại lờ đi không thấy mà đứng dậy.
- Anh lên tắm đi, em đun sôi canh là xong rồi.
Bảo Cường không đi tắm mà ngồi lại bàn ăn, mất một lúc anh mới hỏi.
- Nhi...!sao em lại quyết định như vậy?
- Em đã nói rồi, em còn trẻ chưa thể có con được.
Vậy nên em phải tận dụng cơ hội thôi.
- Trước kia em không như thế? Chẳng phải em đã đồng ý là chúng ta sẽ sinh con sao?
- Anh không biết rằng lòng người là thứ dễ thay đổi nhất sao? Em không thể bỏ qua cơ hội của mình được.
Anh biết đấy, nghiệp diễn này quan trọng nhất là tuổi tác.
Nếu em dừng lại để nghỉ vài năm sinh con thì coi như sự nghiệp cũng chấm dứt rồi.
Vậy nên em muốn thay đổi suy nghĩ.
- Anh sẽ tạo điều kiện cho em sau khi sinh con, em có chồng là ông trùm điện ảnh, tại sao phải lo vấn đề tuổi tác chứ?
- Anh có thể nhưng khán giả sẽ không đón nhận nữa.
Em đi học mất hai năm rồi bây giờ về lại sinh thì chẳng phải khán giả sẽ quên mặt em sao? Hơn nữa, em sợ sinh con sẽ mất dáng.
- Em đang giấu anh chuyện gì phải không?
- Không, em thấy rất áp lực khi ông và ba mẹ mong chờ chúng ta có em bé.
Vậy nên, hay là...!chúng ta dừng lại đi, anh tìm người khác để người ta chấp nhận sinh con cho anh..
Bảo Cường đập bàn khiến Yến Nhi giật mình.
Anh không nói thêm mà lao ra khỏi nhà không ăn cơm nữa.
Yến Nhi nhìn bóng anh đi khuất liền đổ người ngã xuống đất, ôm chặt lấy ngực mình khóc.
- Xin lỗi anh...!em cũng không muốn như vậy.
Đêm ấy, anh về nhà rất muộn, say mèm được Tuấn Phát đưa về.
Yến Nhi đón anh nhưng anh lại gạt cô ra rồi về phòng dành cho khách nghỉ.
Tuấn Phát nhìn cô ái ngại nhưng cũng không tiện hỏi nên ra xe đi về.
Yến Nhi vào phòng, muốn giúp anh lau mặt và thay quần áo nhưng anh không cho.
- Em ra ngoài đi, đừng ở đây nữa.
- Em giúp anh..
- Ra ngoài.
Cô lững thững ra ngoài đóng cửa lại, ngồi bó gối bên sofa đợi anh ngủ mới quay lại thay quần áo giúp anh rồi lên giường nằm vào vòng tay anh ngủ.
Anh ngủ nên cũng không đuổi cô nữa mà theo thói quen vòng tay kéo sát cô lại bên mình, vùi mặt vào mái tóc cô thì thầm, giọng nói lạc đi vì say hay vì xúc động cô cũng không biết nữa.
- Nhi...!vì sao em lại làm vậy? Tình yêu anh dành cho em không đủ lớn sao? Không có con cũng được, chúng ta cứ sống như trước không phải cũng hạnh phúc sao?
Cô lặng im không trả lời, nắm lấy bàn tay đang đặt trên bụng mình nhắm mắt, ngăn không để khóc thành tiếng.
Anh chỉ đang nói mê thôi nên cô để yên cho anh ngủ.
Hàng ngày Bảo Cường vẫn chăm sóc cô như cũ chỉ có điều cô ít nói hơn.
Đêm nằm ngủ, cô vẫn ôm anh ngủ nhưng luôn từ chối anh việc quan hệ.
Có đêm mở mắt giữa đêm khuya, cô không thấy anh đâu liền thức giấc đi tìm.
Bảo Cường bên thư phòng, ngồi trầm tư bên bàn làm việc và hút rất nhiều thuốc.
Cô chỉ lặng lẽ đứng nhìn mà không đánh động anh.
Lúc này, cô sợ đối diện với anh, với ánh mắt nhìn cô trách cứ.
Bảo Cường vừa xuống ăn sáng thì Yến Nhi lục đục đi làm.
Anh bỏ lại đồ ăn đứng lên kéo cô lại.
- Nói chuyện đi, vì sao từ hôm gặp ông đến giờ em lại lạnh nhạt như vậy?
Cô quay lại rút tay anh khỏi tay mình, lời nói cứng rắn.
- Ông muốn chúng ta sinh con nhưng em không thể đáp ứng được ông.
Vậy cớ gì mà em lại cứ bám lấy anh chứ? Người như em đâu có xứng đáng với sự