Nhìn đôi mắt trĩu nặng chứa những đau thương vụn vỡ của Thanh Du, anh không nhịn được mà ôm lấy cô.
Bản thân giấu đi sự sợ hãi vẫn thường trực, anh muốn bảo vệ, che chắn cho cô những tổn thương nhưng rồi chính anh lại làm cô tổn thương hơn cả.
Năm ấy, anh gây ra tội nhưng lại thờ ơ không quan tâm đến gia đình sản phụ ấy, anh đã nghĩ đưa tiền là xong...!anh vô tâm đến mức quên đi việc mình đã cướp đi mạng sống của một người mẹ bất hạnh...!vậy anh lấy tư cách gì mà yêu con gái của chị ấy? Nhưng anh lại không thể buông tay cô được...!vòng tay anh xiết chặt còn cô lại đứng im không đáp lại.
- Thật ra...!hôm trước đến công ty anh, em còn phát hiện ra đó là nơi bố em bị tai nạn chết...
Anh buông lỏng tay mình, ánh nhìn càng ngày càng tăm tối...
- Em sợ nói ra anh sẽ tự trách bản thân mình, em đã tự nhủ đó là tai nạn không mong muốn, anh không có trách nhiệm với việc ấy...!vậy mà...!cái chết của mẹ em cũng liên quan đến anh.
Thực lòng...!bây giờ em không tự dối trá được nữa, không tìm lí do bao biện hay an ủi lòng mình nữa...!hãy cho em thời gian được không?
Cô gạt tay anh ra rời đi như chạy...
Dương Tùng thấy cô đi ra liền xuống xe mở cửa.
Anh nhận lấy túi đồ cô đưa nhưng chưa lái xe đi mà dò hỏi:
- Du...!em và anh ta cãi nhau phải không?.
Truyện Sủng
- Anh...!anh đại diện luật pháp cho công ty anh ấy bao nhiêu năm rồi?
- 10 năm, có chuyện gì sao?
- Tất cả những gì liên quan đến pháp luật, anh đều là người giải quyết phải không?
- Ừ, sao em hỏi chuyện ấy?
Thanh Du xoay hẳn người sang nhìn Dương Tùng:
- Vậy anh có biết vụ sập giàn giáo khiến 12 công nhân tử vong của công ty anh ấy không? Có biết 7 năm trước anh ấy từng gây tai nạn chết người không?
Nói đến đây, cô lại bật khóc ngon lành.
Với con mắt của một luật sư, Dương Tùng nhìn ra ngay sự việc.
Anh lấy giấy đưa cho cô lau nước mắt, chậm rãi khẳng định:
- Ừ, anh biết.
- Bố em mất trong tai nạn ở công trường còn mẹ em chính là người bị tai nạn do anh ấy gây ra.
- Du...!anh xin lỗi đã giấu em nhưng...!anh đã biết chuyện ấy rồi.
Cô ngạc nhiên rồi cười chua chát, hóa ra mọi người đều biết nhưng không ai nói với cô cả.
- Vì sao anh biết?
- Khi biết em và Thế Quý không phải ruột thịt, anh đã điều tra thân phận của em và phát hiện ra em chính là con người phụ nữ ấy.
Năm xảy ra tai nạn, anh đã đại diện pháp lí cho Thế Quý cùng chị Hường đi hòa giải.
Anh cũng bất ngờ không kém...!vậy nên anh đã quyết định không theo đuổi em nữa để anh ta chăm sóc em coi như để trả nợ cho em.
Ai đã nói cho em biết?
- Chuyện ấy giải quyết sau, bây giờ có chuyện quan trọng hơn nữa mà em cần anh giúp.
Cô mở hộp giấy ăn ra, đưa cho Dương Tùng cả sổ khám thai của cô ta và kể cho anh nghe tường tận mọi việc.
Dương Tùng liền đưa cô đến phòng khám trên giấy khám.
Anh đã nói dối là cần điều tra, chứng minh cô Lan Anh có thai để tránh bị truy cứu trách nhiệm hình sự.
Họ liền cung cấp cho anh toàn bộ phiếu khám từ đầu đến cuối của cô ta.
Vị bác sĩ ngồi đối diện với Dương Tùng phân tích kết quả:
- Khi thai được 9 tuần, chúng tôi có làm xét nghiệm Nipt để xác định dị tật thai nhi sau khi siêu âm phát hiện tim đứa trẻ có vấn đề.
Cuối cùng thì sau kiểm tra đã phát hiện ra đứa bé bị dị tật ở tim và lồng ngực, khả năng sẽ không sống được quá 12 tuần nên chúng tôi đã khuyên cô ấy bỏ đứa bé.
Vậy là đã có câu trả lời chính xác rồi, cô ta đã mượn nó để thực hiện một công đôi việc.
Sau khi đi lấy mẫu vân tay trên lọ hóa chất và kiểm tra được thứ