Thanh Du chạy lại lên xe bố, ánh mắt vẫn nhìn về hướng Hưng.
Nó đứng nhìn cô đến khi xe đi khuất mới quay lưng đi.
- Con vừa nói chuyện với ai vậy?
- Dạ, một người bạn của con ạ.
- Thi xong rồi con có muốn đi đâu chơi không để bố nhắc mẹ lên kế hoạch.
Nghĩ đến việc phải giúp Hưng đi học nhưng lại không thể xin tiền bố mẹ nên chỉ còn cách là đi làm thêm.
Mà xin chú Quý hay mẹ nhất định sẽ không ai đồng ý.
Bố Việt có chuỗi quán cafe, cô sẽ xin làm nhân viên phục vụ quán giết thời gian trong lúc đợi điểm thi và lấy lương hỗ trợ Hưng đi học.
- Bố...!
- Sao con?
- Bố giúp con việc này nhưng đừng nói với ai được không?
- Có chuyện gì sao?
- Thời gian tới con cũng rảnh nên muốn bươn chải một chút.
Nay con cũng đã 18 tuổi rồi không thể dựa mãi vào bố mẹ hay chú Quý nữa vậy nên con muốn đi làm thêm để va vấp với xã hội được không bố?
- Mọi người sẽ không đồng ý đâu, con nghỉ ngơi đi không được sao?
- Bố cho con đến một cơ sở quán cafe của bố làm được không? Con muốn va vấp một chút để sau này học ra trường cũng không quá bỡ ngỡ.
Ở nước ngoài, 18 tuổi đã tự lo cho cuộc sống rồi đấy ạ.
- Để bố nghĩ đã..
Sợ bố lại nói với mẹ và chú thì coi như mọi chuyện sẽ hỏng hết.
Cô có thể xin bố mẹ hay chú tiền nhưng để lâu dài giúp Hưng thì không thể xin nhiều.
Mọi người đã dành cho cô quá nhiều thứ rồi, nay đã lớn, cô cần phải tự lo cho mình mà không dựa dẫm vào cả nhà nữa.
Thanh Du bám tay bố Việt nỉ non:
- Bố, chuyện này con với bố biết thôi.
Ra ngoài đi làm cũng là cách con học tập mà con làm trong quyền quản lí của bố mà, vậy thì có gì bố phải lo chứ?
Bố Việt dừng xe chỗ đèn đỏ quay sang nhìn Thanh Du định phân tích cho con hiểu nhưng rồi nó cứ ỉ ôi xin xỏ mà anh thấy nó nói cũng đúng nên xuôi theo:
- Được rồi, vậy con học lái xe đi, ba mua xe cho mà đi làm.
- Không cần ạ, con sẽ đi xe buýt cho đúng chất ạ, đi làm phục vụ quán cafe đi ô tô có gì sai sai ấy.
- Vậy xe máy hay xe đạp điện?
- Cũng không ạ, sau này con sẽ mua bằng tiền con làm ra.
- Như vậy có được không? Mẹ con sẽ mắng bố đấy.
- Bố và con đều không nói sao mẹ biết ạ.
Bố cho con làm ca ngày đi là mẹ sẽ không biết đâu.
Bố Việt không nói được cái miệng tôm tép của Thanh Du nên đành đồng ý chiều theo nguyện vọng của con bé.
Dù sao cách suy nghĩ này cũng không phải là tệ.
Con bé sẽ tự lập hơn để sau này có gặp chuyện gì cũng biết cách mà xử lí.
- Sang tuần con đi làm luôn được không bố?
- Để bố sắp xếp cho con làm ở cơ sở gần nhà mình nhất.
Sáng thứ hai bố đưa con qua đấy.
- Dạ, con cảm ơn bố.
Từ lúc ấy, Thanh Du cảm thấy mình đúng là đã trưởng thành rồi.
Đi làm, có lương cô sẽ giúp Hưng đi học.
Tiền bố mẹ và chú cho cô vẫn đang đút lợn, lát về sẽ đập một con lấy tiền mai mang đến cho Hưng chuẩn bị đi học.
Nghĩ vậy, tâm trạng nó trở nên hân hoan khó tả.
Dù sao, Hưng cũng là người em họ duy nhất lại vô cùng tốt với nó nên dù thế nào nó cũng sẽ giúp em.
Buổi sáng thứ bảy, Thanh Du dậy sớm cùng mẹ nấu bữa sáng rồi tranh thủ xin mẹ cho ra ngoài chơi.
Hôm qua nó đập một con lợn nhỏ nhất được gần 50 triệu, đếm lấy 20 triệu mang đến cho thằng Hưng còn 30 triệu cất gọn đi dùng dần.
Đi bộ ra ngoài đường lớn, Thanh Du chờ xe buýt để về nhà cô chú.
Dù đã hơn 5 năm không về con phố ấy nhưng cô vẫn nhớ đường về.
Trước kia, cô đã nói sẽ không bao giờ trở về nơi ấy nữa vì nó có quá nhiều kí ức đau thương, nỗi sợ hãi khi phải đối diện với chú Hạ vẫn như còn nguyên.
Ngồi trên xe, Thanh Du thấy trống ngực mình đập thình thịch khi đường đến nhà cô chú mỗi lúc một gần.
Kí ức những ngày tháng ấy như vẫn còn nguyên vẹn, mấy năm nay, cô chỉ đang giấu nó vào một chỗ để hôm nay nó lại dội về.
Nghĩ đến, mà cô vẫn cảm thấy cơ thể mình đau rát, từng cảm nhận về những trận đòn vẫn như hằn lên người.
Xuống xe, Thanh Du men theo con đường nhỏ đầy ngóc ngách, đi đến đâu kỉ niệm ùa về đến ấy.
Ở đây, chỉ có toàn đau thương lẫn nước mắt.
Nhà cửa mọc lên san sát hơn trước, nhiều nhà cao tầng hơn nhưng căn