Mẹ Dương Tùng niềm nở mời nhưng chú Quý lắc đầu không ngồi cùng.
Vụ đi xem mắt này nó chưa hỏi ý kiến chú đã đồng ý với bà rồi.
Chú vẫn chưa có chỉ thị cho nó được yêu nay lại đi xem mắt, nghe chừng về nhà nó sẽ được nghe ca kịch.
Nghe chú tra hỏi mà Thanh Du sợ toát mồ hôi:
- Nay mẹ đưa Thanh Du đi coi mắt sao? Con bé vẫn còn đi học mà mẹ vội gì vậy?
- Thì coi mắt yêu đương đi, chứ như con thì mẹ lo lắm.
Này nhé, Dương Tùng là luật sư, con bé cũng thi luật hợp quá còn gì?
Đã được bà thổi bóng, Dương Tùng cũng hùa vào:
- Anh có cháu gái xinh như này mà chẳng giới thiệu cho em gì cả?
- Con bé không hợp với cậu đâu.
- Anh yên tâm, em sẽ chờ Thanh Du học xong mới cưới.
Thanh Du nghe thấy vậy thì hài lòng, ít ra cũng có tận 4 năm để tìm hiểu cơ mà.
Cô Lan Anh cũng nói nếu nó có người yêu đi thì chú Quý nhất định sẽ lấy vợ.
Vậy nên Dương Tùng là đối tượng thích hợp giúp nó vụ này.
- Em cảm ơn anh, chúng ta sẽ từ từ tìm hiểu phải không ạ?
- Yên tâm, anh không vội.
Thanh Du đang định nhìn chú cười nhưng vừa thấy chú hơi nhíu đầu mày là nụ cười trên môi cô đã tắt ngấm.
Thế Quý không nói thêm chỉ chào hỏi người lớn xong rời đi.
Thanh Du liếc nhìn thấy chú quay lại phòng mới thở phào nhẹ nhõm.
Dương Tùng rất biết cách nói chuyện nên bàn ăn rộn tiếng cười.
Nhiều lúc Thanh Du cũng phá lên cười vui vẻ.
Thấy hai người hòa hợp, hai bà cũng vui vẻ không kém.
Dương Tùng còn đích thân đưa bà và Thanh Du về tận nhà:
- Cảm ơn cháu nhé! Khi rảnh cứ qua nhà bác chơi với Thanh Du.
- Vâng ạ, bác và em vào nhà đi ạ.
Thanh Du giơ tay chào tạm biệt Dương Tùng.
Anh ta chỉ tay vào điện thoại nói lớn:
- Lát anh nhắn tin nói chuyện với em được không?
Thấy bà nhìn mình ý bảo đồng ý nên Thanh Du cũng gật đầu với anh ta.
Bà khoác tay Thanh Du đi vào nhà hớn hở khoe:
- Hai đứa rất chi là hợp nhau bố mẹ Du ạ.
Cả nhà tất nhiên đang ngồi hóng kết quả nên vẫn tụ tập ở phòng khách.
Thấy hai bà cháu về là xúm vào hỏi thăm cật lực.
Bố Việt nghe thấy nói là luật sư thì cười đùa:
- Vậy sau này nếu hai đứa mà biện hộ cho hai người ở hai phía thì tranh luận hay phải biết nhỉ?
- Bố, con mới là tìm hiểu sao đã đi xa như vậy được ạ.
- Thì bố cứ lo xa dần đi không nhỡ bác sĩ bảo cưới thì không kịp lo ấy chứ?
Ông với mẹ cũng hùa vào trêu đùa.
Cô còn trẻ mà có đối tượng cả nhà đã vui vậy, nếu chú Quý nói kết hôn chắc nhà sẽ vui như Tết luôn ấy.
Thanh Du tắm rửa xong, chiếc khăn còn phủ trên mái tóc ẩm đang được cô day day thấm cho hết nước.
Cửa phòng tắm mở ra, đôi mắt cô cũng mở hết cỡ khi thấy chú Quý đang ngồi trên giường của mình.
Mà kinh khủng hơn là chú đang cầm điện thoại của cô nhắn tin với ai đó...!Dương Tùng? Đúng rồi...!anh ta nói về sẽ nhắn tin:
- Chú, sao chú lại sử dụng điện thoại của con?
- Lại đây.
- Không đâu ạ, bây giờ con lớn rồi, không như trước mà lại gần chú nữa.
Chú từ từ rời mặt khỏi màn hình điện thoại, đôi mắt sáng bỗng xẹt qua tia lửa điện:
- Cho cháu nói lại...!
Thanh Du không ngần ngại đến ngồi xuống ghế trên bàn học trả lời:
- Con đã nghĩ rồi, bây giờ con đã lớn nên không được ôm chú như trước nữa.
Chú cũng có bạn gái rồi, con cũng đến tuổi có người yêu rồi nên mọi thứ đều cần xử sự như người lớn.
- Cháu thích Dương Tùng rồi sao?
- Chưa nhưng con nghĩ tiếp xúc lâu dần sẽ thích, anh ấy khá thú vị.
- Chú cho cháu được yêu chưa?
Thanh Du giật mình vì bị quát.
Cô chẳng hiểu lí do gì