Thanh Du lấy điện thoại chú gọi cho Biên, anh ta từ chỗ đậu xe liền xuất hiện.
Thấy Thanh Du dìu Thế Quý thì vội vàng chạy xuống mở cửa giúp cô:
- Sếp, anh làm sao vậy?
- Về nhà đi.
.
Truyện Tiên Hiệp
Ngồi trên xe, Thanh Du vẫn để cho chú dựa vào người, cô không biết chú bị làm sao, chỉ thấy mắt chú đỏ đọc, toàn thân nóng còn có chút run rẩy.
Chú dựa đầu trên vai nó, hơi thở nóng hổi phả lên gáy.
Có lúc, chú còn dụi đầu vào cổ, vào tóc khiến người ngợm nó cũng đỏ lên như bị sốt.
- Con đưa chú đi bệnh viện nhé!
- Không sao, chú không sao.
Biên quay lại nhìn là hiểu vấn đề định lên tiếng thì thấy tay sếp giơ lên liền biết ý không nói gì nữa.
Thanh Du không biết gì nên cứ xoắn lên lo lắng.
Mỗi lần chú hôn lên cổ một cái, trống lòng nó lại đập dồn dập:
- Du
- Dạ
- Về đến nhà chú thì cháu về nhà luôn đi.
- Hôm nay con ở nhà chú cũng được, để con gọi bố mẹ.
Chú ốm như này sao con yên tâm được.
- Chú không sao đâu.
Thanh Du vòng tay ôm cho chú dựa nhưng rồi lại bị chú gạt tay ra, chú không dựa người cô nữa mà ngả người ra ghế, dường như chú đang rất khó chịu, hơi thở gấp gáp hơn bình thường, hai tay chú nắm chặt thành đường quyền, toàn thân run rẩy.
Cô nắm tay chú nóng hổi, sốt sắng:
- Chú...!chú đừng làm con sợ.
- Đừng lại gần chú, chú không sao.
Anh giật tay mình khỏi tay Thanh Du, con bé còn nhỏ không cần biết mấy chuyện này.
Cơ thể nó với anh lúc này là đòn chí mạng với anh nên cần phải tránh càng xa càng tốt.
Vậy mà ngồi càng xa, mùi hương trên người nó lại càng xông vào huyết quản đến thở anh cũng thấy khó khăn.
Cô gái nhỏ này không thể bị vấy bẩn, anh coi nó như con như cháu không muốn làm nó tổn thương, càng không muốn làm chuyện trái với luân thường đạo lý dù biết Thanh Du không có quan hệ gì với mình cả.
Về đến nhà, Thanh Du cùng trợ lí Biên dìu chú lên phòng.
Cô nghe lời anh trợ lí đi pha cho chú cốc nước trà gừng tươi ấm mang lên.
Người chú vẫn sốt, đỏ dựng, nó nâng chú dậy uống một hơi hết cốc trà.
Chú cho trợ lí về rồi cũng đuổi cô đi nhưng Thanh Du không về còn ngồi lì ở đấy nhìn chú đang nặng nhọc thở không nổi.
- Chú, con đưa chú đi bệnh viện nhé!
- Cháu rời khỏi đây đi.
Thế Quý nằm giường một lúc rồi không chịu nổi mà bò dậy, tay cởi bỏ cúc, ném áo xuống sàn.
Thanh Du thấy chú như người say muốn ngã, chạy lại đỡ liền bị chú gạt ra:
- Ra ngoài ngay...!
- Chú làm sao vậy? Con giúp chú thôi mà.
Thế Quý nhìn thấy con bé khóc nhưng không dám lại gần.
Có trời mới biết anh đang muốn gì? Nếu lại gần dỗ nó, chắc chắn anh sẽ trở thành tội đồ, sẽ không kiềm chế được bản thân mà làm công chúa nhỏ của anh bị thương.
Anh không muốn cả đời này phải hối hận, cả đời này nợ thêm Thanh Du một cái gì nữa.
Con bé nhìn anh đau đáu, giọt nước mắt trên má như mời gọi anh lại gần.
Thế Quý nhẹ giọng:
- Cháu sang phòng ngủ đi, chú tắm là sẽ hết, ngoan, nghe lời chú đi.
Thanh Du vẫn lắc đầu muốn lại gần nhưng anh giơ tay cản lại:
- Đừng lại gần chú.
Anh lảo đảo bước vào phòng tắm, khóa trái cửa lại ở trong ấy mặc Thanh Du đứng ngoài lo lắng mà không ngừng đập cửa.
- Chú, chú đang ốm không được tắm như vậy? Con gọi bác sĩ cho chú nhé!
- Chú không sao, cháu về phòng ngủ đi.
Thanh Du không