Thanh Du về đến nhà thấy mẹ Hường đang tưới cây, cô sà đến ôm eo, dựa hẳn người lên lưng mẹ.
- Con mệt không? Sao dạo này con đi suốt thế? Ông bà nhắc con nhiều lắm đấy.
- Dạ, con sẽ để ý ạ....!mẹ...!
- Sao con?
- Nếu như lúc nào cũng nhớ đến một người, khi thấy họ vui vẻ với người khác trong lòng khó chịu, bất bình lẫn tức giận, còn ở cạnh người ta không kiểm soát được cảm xúc có phải là yêu không?
Mẹ Hường tắt nước xoay người lại nhìn thẳng vào mắt Thanh Du:
- Con có cảm giác ấy với ai? Nói mẹ nghe đi.
Dạo này con hay đi với Dương Tùng, có phải con yêu cậu ta rồi không?
Thanh Du định trả lời không phải nhưng thấy chú Quý đi ra liền gật đầu.
Mẹ hớn hở quá mà khoe luôn với chú:
- Bé Du nhà mình biết yêu rồi này.
Đáp lại sự vui vẻ của mẹ là sự hờ hững quá đáng của chú.
Chú đút tay túi quần đi lại gần:
- Con bé còn nhỏ chị phải nhắc nó chứ yêu đương gì tuổi này.
- Rồi để nó ế như em ấy hả? Con bé sinh viên đại học rồi chứ bé bỏng gì nữa.
Du ngoan, kể mẹ nghe xem cậu ta tỏ tình với con chưa?
Thanh Du chưa biết trả lời thế nào khi chú cũng đứng đấy, may đúng lúc ấy Dương Tùng lại gọi điện thoại đến.
Cô giơ lên cho mẹ nhìn kiếm cớ:
- Con nói chuyện với anh ấy đã ạ.
- Nếu tỏ tình thì đồng ý đi con nhé!
Cô chạy thật nhanh khỏi tầm nhìn của chú và mẹ nhưng cũng không nghe.
Nếu đúng như mẹ nói thì...!có lẽ cô đã yêu người không được yêu rồi.
Thế Quý nhìn chị gái cảnh cáo:
- Em chưa cho phép thì con bé không yêu đương ai cả.
- Chị là mẹ nó đấy, em đừng có bắt con bé ế theo mình.
- Ế cũng được
- Ơ cái thằng này, mày điên à? Cháu ế lại lo sốt vó ra...!
Không để chị gái nói hết câu, chân anh đã sải bước nhanh vào nhà nhằm hướng phòng Thanh Du đi tới.
Vậy nhưng con bé lại khóa cửa:
- Du, mở cửa cho chú.
Không có tiếng đáp lại, anh xoay cửa lần nữa thì biết chắc đã bị khóa.
Vì có mẹ ở nhà nên anh không thể đập cửa nên mở điện thoại gọi.
- Vâng con nghe.
- Mở cửa cho chú.
- Có chuyện gì không ạ? Con đang tắm.
- Chú cho cháu 10 phút không mở cửa thì mai cháu sửa cửa nhé!
- Đợi con một chút, chú làm gì mà cáu chứ?
Thanh Du tắt điện thoại, thật muốn nổi cáu.
Chú chỉ biết quát tháo và ra lệnh với cô thôi chẳng chịu nhẹ nhàng như với người khác gì cả.
Ra khỏi bồn tắm, lấy áo tắm mặc vào người đi ra mở cửa cho chú, trưng ra khuôn mặt méo như bị ngấm nước, cô chỉ hơi hé cửa hỏi:
- Chú tìm con có chuyện gì?
- Từ bao giờ lại khóa cửa không cho chú vào phòng?
- Con không thích...!
- Vì sao?
- Chỉ là con thấy mình cần giữ khoảng cách với chú thôi.
Nếu không còn gì nữa con vào tắm nốt.
- Mở cửa cho chú vào...!
Thanh Du lại phải nhượng bộ mà mở to cửa cho chú, chẳng nói thêm nữa mà vào phòng tắm kệ chú muốn làm gì thì làm.
- Tắm nhanh ra đây chú có chuyện muốn nói.
- Vâng
Trợ lí gọi đến đã đặt mua được vé ở phòng trà Nam Dư có Yến Nhi hát, Thế Quý liền gọi cho Bảo Cường:
- Tối nay cậu có đưa vợ đi hát không?
- Có ạ, không phải anh lại có hứng với vợ tôi đấy chứ?
- Ừ, có hứng đi nghe cô ấy hát, cậu đặt bàn cho tôi hai chỗ ngồi cùng cậu nhé!
- Đi cùng em nào đấy, anh không lấy vợ đi à?
- Không hỏi tôi cũng biết cậu không quan tâm tới tôi rồi nên đừng có hỏi nữa, tối gặp lại.
Thanh Du quần áo chỉnh tề đi ra lấy máy sấy tóc.
- Chú có chuyện gì nói nhanh đi con muốn ngủ trưa, lâu rồi con không được ngủ.
- Mang đến đây chú sấy cho.
- Con tự làm được không cần chú.
- Học được thói cãi nhau tay đôi với người lớn ở đâu vậy?
Thanh Du ghét bỏ nhưng vẫn ngoan ngoãn mang lại gần ngồi xuống giường.
Trước kia chú vẫn làm, cô thấy thích còn khen chú chuyên nghiệp nhưng bây giờ cô đã hiểu sự chuyên nghiệp này của chú là do chú làm thường xuyên.
Có thể chú cũng chiều bồ của mình như thế này.
Có lúc đã tưởng chỉ cô mới được sự cưng chiều của chú nhưng hóa ra lại chẳng phải.
- Làm gì mà mặt mày buồn thiu vậy?
- Con buồn ngủ.
Cô chống chế, vờ ngáp ngủ.
Chiếc máy sấy rè rè bên tai, cô cũng chẳng ngẩng lên nhìn hay ôm