Nằm mãi không ngủ được, cô quyết định dậy ngồi vào bàn học, mở nhạc của chị Nhi lên nghe để kéo tâm trạng trở về nhưng sao nghe bài hát nào của chị cô cũng thấy giống mình vậy nhỉ? Đứng lên mặc áo đi lên sân thượng ngồi, trời mùa đông nên bầu trời xám xịt.
Có lẽ cô không nên hi vọng một điều viển vông như vậy...!cô hiểu chú, nếu chú đã không yêu thì cả đời sẽ không yêu...!vậy nên cô yêu chú là sai rồi...!cần phải giấu nó đi thật sâu để không ai biết chuyện xấu hổ ấy.
Dù không có quan hệ máu mủ nhưng chú vẫn là chú, làm gì có mối quan hệ yêu đương giữa chú và cháu gái chứ?...!Dù tự trấn an mình như vậy nhưng trong lòng lại không muốn...!không muốn chấp nhận sự thật ấy một chút nào.
Sau khi đã khóc chán, tinh thần đã vững hơn, Thanh Du trở lại phòng ngồi vào bàn học.
Có lẽ, khi đi xa thì tình yêu ngốc xít này sẽ được quên lãng...!vậy nên mục tiêu của cô đặt ra là lấy học bổng đi học vào năm thứ hai.
Hưng cũng đã trở thành nhân viên pha chế đắc lực của quán và học hành đã đi vào quỹ đạo.
Cô sẽ nhờ bố Việt chú ý đến em thay mình.
Nghe lời Quỳnh Thư, cô cho Dương Tùng cơ hội và cũng là cho mình một cơ hội được quên chú.
Dương Tùng hẹn đi ăn, đi chơi thậm chí đến đón đi học cô cũng không từ chối.
Hi vọng ở bên Dương Tùng, cô sẽ nhận ra bản thân không yêu chú mà chỉ ở bên chú như một thói quen đã định sẵn.
- Du, hồ sơ xin visa anh làm xong cho em rồi đấy, đợi lấy thôi.
- Em cảm ơn anh.
Dương Tùng đến tận lớp sau khi cô đã hết giờ.
Anh đưa cho cô giấy hẹn.
Ngay khi nói cho anh ý định của mình, Dương Tùng đã hướng cô đi học tại Đức, trường mà anh đã theo học.
Anh còn nhiệt tình hướng dẫn cô cách học tiếng Đức cũng như cách học ở bên ấy.
- Em yên tâm đi, năm sau anh cũng sẽ đi nên ban đầu tiếng chưa thạo anh sẽ giúp.
- Anh đi làm gì chứ?
- Đi để coi em không nhỡ có ai nẫng mất thì sao?
- Anh cũng đến tuổi lấy vợ rồi đấy, đợi em đến bao giờ chứ?
Dương Tùng cốc lên trán Thanh Du một cái kêu ca:
- Hay kết hôn đi anh nuôi em học nhỉ? Mà như chú em còn chưa lấy vợ thì anh lo gì chứ? Đợi em học xong thì anh cũng chỉ bằng tuổi anh ấy bây giờ thôi mà, không sợ.
- Anh còn chưa tỏ tình em nữa, chưa là người yêu mà đòi kết hôn có phải đốt cháy giai đoạn quá không hả? Chú em là người đặc biệt của đặc biệt nên anh đừng có học theo.
Dương Tùng đưa cô đến cafe Gió cho cô đi làm rồi quay lại văn phòng của mình.
Gần đây anh đang theo vụ kiện quan chức lớn lắm nên có hay dạy cô cách phân tích dữ liệu ngành luật.
Dù anh làm đủ việc, cô cũng mong mình sẽ mở lòng nhưng...!rồi vẫn chẳng rung động.
Ngày sinh nhật đến, bố Việt đích thân xin cho cô nghỉ cả ngày.
Dù không tổ chức mở rộng nhưng mẹ vẫn trang trí khắp nhà bóng bay các kiểu, mẹ vẫn nghĩ cô là trẻ con thì phải.
Giữa nhà, chữ Happy Birthday Thanh Du to tướng.
Phúc Nhật thích thú cứ chạy lon ton đá bóng bay khắp nhà.
Mẹ nấu toàn những món cô thích đầy một bàn.
Mẹ bày hết đồ ăn ra gọi Thanh Du lại hỏi:
- Du, chú Quý có về không con?
- Con không biết nữa, chú bận nên mấy nay không gọi cho con.
- Hôm trước mẹ đã gọi nhắc rồi thế mà vẫn quên được.
Thanh Du cười trừ, từ buổi tối hôm ấy, chú không gọi về.
Có lần nhớ quá mà cô gọi nhưng chú không bắt máy mà cũng không thấy gọi lại nên cô không làm phiền chú nữa.
Cả nhà ngồi vào bàn, Thanh Du ngó ra ngoài ngóng mà cửa vẫn đóng im lìm, có lẽ chú không về kịp như đã hứa hoặc chú quên mất hôm nay là sinh nhật cô rồi.
Cả nhà đều nâng li chúc mừng sinh nhật, ai cũng mang quà đã mua ra tặng.
- Du, ông chúc con tuổi mới sẽ có người yêu nhé!
- Mẹ chúc Du mong gì được nấy nhé!
- Bố chúc Du tuổi mới biết yêu, kiếm được học bổng nhé!
Bà đứng dậy mở một hộp trang sức lấy ra một chiếc vòng phỉ thúy xanh đeo vào tay Thanh Du:
- Chiếc