Ngồi thu lu trên ghế uống rượu, điện nhà cũng không bật, chỉ có ánh điện ngoài sân hắt vào, bóng tối phủ lên thân thể của cô gái bé nhỏ.
Rồi khi thực sự đã say, nước mắt không kìm được mà rơi xuống mỗi lúc một nhiều.
Bao nhiêu mạnh mẽ cũng theo đó mà suy sụp:
- Quỳnh Thư nói dối...!uống rượu chẳng làm cho cô quên đi chuyện đau lòng, nó làm cho cô thấy đau lòng mà cô đơn hơn nữa.
Đặt chai rượu còn lại lên bàn, ngả người dựa hẳn vào sofa, mặc kệ nước mắt rơi không lau nữa, cô co ro ôm lấy chân mình áp sát vào ngực.
Tiếng chuông đồng hồ điểm 12 giờ đêm, ngày sinh nhật cuối cùng cũng đã hết, chú nói đợi chú về nhưng có lẽ chú sẽ không về đêm nay nữa.
Dù nói cố xua đi, gạt đi tình cảm điên rồ dành cho chú nhưng sao càng gạt thì càng ham muốn có được, càng muốn gạt đi thì lòng càng muốn giữ.
Đầu óc quay cuồng vì say rượu nhưng lại không ru được mình vào giấc ngủ, cơ thể lười đến mức không đứng vững để lết được về phòng nên đành nằm lại sofa.
Chẳng biết đã qua bao lâu, tay chân cô lạnh toát, mặt cũng lạnh, đồng hồ quả lắc vẫn điểm chuông đều đặn sau mỗi 15 phút.
Cô đau đầu muốn bò dậy lấy nước uống cũng không nhấc nổi mình nữa.
Có lẽ say quá rồi, uống có xíu vậy mà đã say không biết trời đất nữa.
Chú về nhà, tiếng động cơ xe đi vào tắt ngấm.
Cô nghe thấy tiếng bước chân vội vàng chạy lên lầu nhưng lại không gọi.
Có lẽ chú vào phòng không thấy cô mới lên tiếng gọi:
- Du...!cháu đang ở đâu?
Cô nghe thấy nhưng lười trả lời, hay nói đúng hơn là chán không muốn thấy chú nữa nên cứ nằm co ro trên ghế im lặng.
- Du...
Chú xuống dưới, thấy cửa tủ rượu mở và chắc là ngửi thấy mùi rượu nên mới lại gần sofa.
Nhìn thấy cô liền sà lại gần trách mắng:
- Ai cho cháu uống rượu hả?
Thanh Du gạt tay chú đang đặt trên người mình ra, bài xích chán ghét đến mức không muốn mở miệng trả lời nữa.
Cô bám ghế lấy hết sức đứng dậy, bước từng bước nặng nề muốn về phòng:
- Du...
- Đừng gọi con nữa, con lớn rồi...!uống một chút thì có sao chứ?
Giọng nói hơi lớn mang theo cả ấm ức trào lên.
Từ trong lòng, một luồng nhiệt tức tưởi trào ngược lên đến cổ họng:
- Chú đã về để sinh nhật cháu...
- Con không muốn nghe nữa, dù sao cũng qua sinh nhật con rồi...!không còn quan trọng nữa.
Cô vấp ngã ở ngay bậc thang đầu tiên nhưng tự bám được vào tay vịn.
Chú cũng đã đến cạnh từ bao giờ muốn dìu cô đi nhưng Thanh Du đẩy chú ra:
- Con không cần chú nữa...!chú cũng không cần phải bao bọc con nữa...!hãy tránh xa con ra một chút.
Lời ra là như vậy nhưng lòng thì không muốn nên lại khóc, đã cố kìm nén nhưng rồi vẫn khóc.
- Nghe chú nói...
- Con không muốn nghe...
Cô hét lên đẩy chú ra xa:
- Chú có biết con đã mong chú xuất hiện như nào từ sáng không? Con đã nghĩ chú sẽ giữ lời như mọi lần, chú sẽ về sinh nhật con như những năm qua rồi chú cũng xuất hiện ngang nhiên hôn con chốn đông người, mang con về đâu rồi bỏ đi với người khác...!chú bảo con đợi, con đợi rồi bây giờ chú còn muốn gì nữa?
Thanh Du hít thở một hơi đón lấy không khí vào ngực mỉm cười chua xót:
- Chú cấm con mọi thứ, con cũng làm theo, cũng nghe lời.
Người đàn ông ôm con đầu tiên là chú, người hôn con đầu tiên cũng là chú, người thấy cơ thể con đầu tiên cũng là chú nhưng người tỏ tình con đầu tiên không phải là chú...!con biết mình sai nên cố gắng sửa sai nhưng càng sửa lại càng sai...!Con suy nghĩ lệch lạc...!nhưng con biết rung động, biết yêu chứ không còn nhỏ nữa đâu.
Con yêu người không nên yêu, chờ người không nên chờ...!con biết, trong lòng chú lúc nào cũng coi con là trẻ con, nói con chưa lớn chưa nên yêu nhưng tình cảm là ở trong tim...!con biết rung động, biết nhớ nhung, biết đau lòng vì người ta rồi vậy có phải là yêu không?
- Du...
Chẳng để chú nói, cô khoát tay nói tiếp:
- Bây giờ con chỉ muốn hỏi chú một câu thôi được không? Tại sao khi nãy chú lại hôn con?
Cô chờ đợi một câu trả lời thẳng thắn và hi vọng rằng chú xác nhận đó là hôn chứ không phải cưng nựng yêu chiều như mọi lần nữa.
Cô muốn chú hỏi cô yêu ai?