Khi tiếng chuông điện thoại réo inh ỏi, Thanh Du mới với tay cầm lấy, không mở mắt mà ấn nghe.
- Alo
- Chị Du, sao hôm nay chị không đi làm vậy?
Nghe thấy giọng thằng Hưng, Thanh Du mới bật dậy, vì hành động bất ngờ ấy mà cả người cô hứng chịu một cơn đau muốn bại xương cốt.
- Mấy giờ rồi em?
- 10 giờ rồi chị ạ, em gọi chị lần thứ 10 rồi, chị làm gì mà giờ này chưa dậy?
Thanh Du hoảng hốt nhìn đồng hồ, mặt mũi méo xệch:
- Chị ngủ quên mất, báo quản lí nay cho chị nghỉ sáng được không?
- Chị không đau ốm ở đâu đấy chứ?
- Không ốm mà chỉ...
Cô định nói chỉ đau nhưng sợ thằng Hưng lại hỏi cặn kẽ đau ở đâu, làm sao đau thì không biết giải thích thế nào cả nên đành lảng:
- Chị khỏe, chị tắt máy đây.
Lưng cô râm ran ngứa ngáy, Thanh Du xoay người đã thấy chú tỉnh dậy, tay chống đầu tay đang mân mê trên lưng cô nhột nhột.
Khuôn mặt cô đỏ dựng, lắp bắp:
- Chú...
- Còn nhớ đã xảy ra chuyện gì không?
Cô gật đầu, dù say rượu nhưng sau khi bị chú hành thì cô cũng đã tỉnh táo hơn chút.
Cả người lại bị chú kéo xuống giường:
- Thay đổi xưng hô là việc đầu tiên..
em thử đi.
Thanh Du ngượng chín mặt, bao nhiêu năm gọi quen rồi giờ tự dưng đổi làm sao được, hơn nữa ông bà và bố mẹ mà biết cô với chú yêu nhau thì sẽ ra sao.
Trước mắt thì cứ phải giấu đã rồi dần dần khắc phục:
- Chú...
Thấy chú nhíu mày, cô cắn môi lắc đầu:
- Con không quen đâu...
- Vậy thì không yêu đương nữa...
- Chia tay dễ dàng vậy sao ạ?
- Em không muốn yêu nên anh không ép.
- Nhưng mọi người trong nhà thì sao, trước mắt có thể giấu được không ạ?
- Vì sao phải giấu?
Thanh Du chỉ biết là mình phải giấu thôi, làm sao mọi người chấp nhận được mối quan hệ này xảy ra chứ? Vậy nên cô thuyết phục chú:
- Chúng ta giấu một thời gian đi, mọi người sẽ sốc nếu biết chúng ta có quan hệ yêu đương.
- Chẳng lẽ anh yêu ai phải cần ý kiến mọi người sao?
Thanh Du sà vào lòng chú thuyết phục:
- Chú nghĩ mà xem, quan hệ của chúng ta hơi đặc biệt.
Bên ngoài không ai biết chú và con không phải máu mủ mà chú lại là người nổi tiếng như vậy, đồn ra không hay chút nào.
Vậy nên hãy để thời gian sau này, khi con học xong đã rồi tìm cách công khai cũng không muộn mà.
- Nếu em thay đổi xưng hô thì anh sẽ suy nghĩ.
- Vậy trước mặt mọi người vẫn xưng hô như cũ nhé!
- Duyệt cho em nhưng...
Ánh mắt chú lướt trên người, ánh nhìn hư hỏng kèm theo cái hôn ướt át thả trên vai cô:
- Nên có gì đổi chác cho yêu cầu của em chứ?
Cô rùng mình, bây giờ chân vẫn còn run mà nữa chắc chiều khỏi đi học nên cô từ chối:
- Không được, con...
Thấy Thế Quý lừ mắt, cô phụng phịu:
- Em biết rồi, đổi thì đổi...!chiều em còn đi học nữa, bây giờ đã hơn 10 giờ rồi.
Em vẫn đau lắm, không chắc có đi bình thường được không nữa.
Anh hôn lên môi mới kéo cô ngồi dậy:
- Tha cho em, chuẩn bị đi anh đưa đi ăn rồi đi học.
Tối về đây nhé!
- Không đâu ạ.
Thanh Du tỉnh bơ từ chối, bò xuống khỏi giường liền bị chú bế bổng lên đi thẳng vào nhà tắm:
- Đau thì để anh giúp.
- Em tự làm đươc.
- Sao phải ngại thế? Trước kia mỗi lần thay đồ cho em ngủ quên thì anh đều thấy người em hết rồi.
- Biến thái...
- Lần nào cũng phải nuốt nước bọt và nhẫn nhịn nên bây giờ em phải bồi thường đi.
- Không đâu, em không chịu được nữa...!á...!đừng cắn em.
- Yếu đuối
Thanh Du hậm hực, yếu đuối mà chịu được cả đêm qua sao? Lúc thì phải xin xỏ ỉ ôi mãi mới chịu ăn còn bây giờ, cô phải xin xỏ lại để được tha, không có cái dại nào lại dại hơn thế?
Thanh Du vừa đến trường, Quỳnh Thư đã chạy ào đến bá vai:
- Hôm qua sinh nhật vui không? Được chàng tỏ tình rồi hả?
- Sao mày biết?
- Ôi chao, thầy