Cô lại lần nữa phải ra hiệu anh nhỏ cái giọng lại.
Vì anh đã chứng kiến chú hôn cô mà không nói thì thấy có lỗi nên cô mới nói cho anh biết.
Đến Quỳnh Thư thân thiết quấn quýt suốt ngày hỏi mà cô có dám nói đâu.
- Anh đừng kích động thế?
- Sao không kích cho được, trời ạ, sao em lại không phải cháu anh ta chứ? Chết tiệt, anh ta nuôi vợ từ bé à?
Giọng anh cứ thều thào, mặt đỏ tía tai chửi thề khiến Thanh Du che miệng khúc khích cười.
Cụm từ "nuôi vợ từ bé" rót vào tai nghe vô cùng dễ chịu.
- Anh bình tĩnh được chưa? Em xin lỗi đã không thẳng thắn với anh ngay từ đầu.
Khi ấy em thích anh ấy rồi nhưng sợ không được đáp lại nên rầu rĩ lắm.
Sau hôm anh tỏ tình với em thì anh ấy mới thú nhận bản thân yêu em.
Anh là bạn em thì phải mừng cho em chứ?
- Không, anh không mừng...!anh bị anh ta nẫng mất bạn gái thì mừng sao nổi.
Em yêu anh ta thật hả? Anh ta rất già đấy.
Thanh Du cười đỏ cả mặt trước bộ dạng của Dương Tùng mà gật đầu đồng tình:
- Vâng, anh ấy già hơn em nhiều quá nhưng mà em yêu nên không quan tâm chuyện ấy.
Dương Tùng vỗ tay lên trán ra chừng cạn lời để nói.
Anh nhìn cô buồn bã:
- Nói thật là anh rất buồn đấy nhưng vợ bạn thì sao dám cướp.
Thôi thì làm bạn tốt của em vậy?
- Cảm ơn anh.
Nhưng bọn em còn đang giấu nên anh giúp bọn em giữ bí mật được không?
- Em tin tưởng anh vậy sao?
Thanh Du gật đầu khiến mặt anh có chút tươi tỉnh hơn:
- Biết sao được, nhưng nếu anh ta làm em khổ nhất định anh sẽ cướp em đấy.
- Không có chuyện ấy đâu, em đang rất hạnh phúc.
Dương Tùng thở dài rõ kêu nhìn đôi mắt lấp lánh của Thanh Du khi nghĩ đến anh ta mà lòng anh buồn rười rượi.
....
Quỳnh Thư chẳng biết mình ăn phải cái gì mà vừa đến trường đã ôm cái nhà vệ sinh đến chục lần.
Chiều nay có tiết logic của thầy giáo mới, cô đã nhờ Thanh Du xin thầy cho vào muộn hộ nhưng đã hết một tiết rồi cô vẫn chưa lết được ra khỏi nhà vệ sinh nữa.
Thanh Du ngồi trong lớp nhấp nhổm muốn ra kiểm tra Quỳnh Thư mà thầy mặt lạnh như tiền nên chẳng dám lên tiếng.
Dù đã gặp, lại còn là chỗ quen biết nhưng thầy vẫn nhìn cô như người xa lạ.
Chẳng lẽ thầy quên mặt cô rồi, quên lời Thế Quý nhờ vả rồi sao.
Thấy Quỳnh Thư ôm bụng thập thò bên ngoài, cô ra hiệu cho nó xin thầy vào lớp mà thầy cũng đã nhìn thấy nhưng vẫn giảng bài không quan tâm.
- Thưa thầy cho em vào lớp ạ.
- Tôi đã đánh dấu cho em nghỉ cả chiều nay rồi nên không cần vào nữa đâu.
Thanh Du giơ tay lên tiếng:
- Thưa thầy, em đã xin phép thầy cho bạn ý vào muộn rồi ạ.
- Vào muộn hơn một tiết là trốn học, tôi không dung túng cho chuyện ấy.
- Nhưng mà...
- Em ngồi xuống đi.
Thiên Vũ quay ra Quỳnh Thư xua tay:
- Em cứ đi chơi đi, chuẩn bị kì sau học lại nhé! Tôi không nhận em vào lớp nữa.
- Dạ, thầy ơi...!em xin...
Nó chưa kịp nói hết câu thì thầy đã quay vào bài giảng của mình.
Giờ học của thầy phải nói là cực hình chứ chẳng chơi.
Giờ học căng như dây đàn mà nghe nói bài thi thầy ra cũng siêu siêu khó.
Dù có đi học đầy đủ thì trượt vẫn hoàn trượt.
- Tiết sau sẽ có bài kiểm tra, các em xem lại bài đã học nhé!
- Vâng ạ.
- Nghỉ đi.
Thanh Du vơ vội sách vở chạy lên chỗ thầy xin xỏ:
- Thầy ơi, cái Thư nó bị tào tháo đuổi chứ không cố ý bỏ tiết đâu.
Thầy nể mặt chú Quý mà tha cho nó một lần được không?
- Em lại định lấy quan hệ ra để xin xỏ phải không? Tôi không dựa vào quan hệ để đánh giá sinh viên đâu.
- Dạ, ý em không phải vậy?
Thiên Vũ không để ý đến cái mặt nhăn nhó của Thanh Du mà ra khỏi lớp.
Quỳnh Thư mặt dầy lẽo đẽo đi theo thầy, bụng vẫn réo ầm ầm mà không dám chạy vào nhà vệ sinh:
-