Thanh Du lại gần nắm tay anh, bàn tay vì xúc động mà trở nên lạnh ngắt, run rẩy.
- Anh không muốn chào dì ấy sao?
- Du à...
- Em không sao? Dù sao dì ấy cũng là dì em mà, em không ghen với người đã khuất, hơn nữa dì ấy đã mang anh đến cho em không phải sao?
Cô nhìn anh, đôi mắt dường như vẫn hằn lên sự đau khổ khi thấy dì.
Có lẽ, trong lòng mỗi người đều có những tổn thương, người ta giấu nó đi để sống với thực tại để rồi đến một lúc nào đó khơi ra, nó vẫn là một vết thương hở.
Cô đi thắp hương xung quanh để anh ngồi lại bên mộ dì.
Dù sao dì cũng là mối tình đầu của anh, dì còn cứu anh nữa thì sao anh có thể không đau lòng khi nhắc đến chứ? Chỉ cần, hiện tại anh đã dành tình yêu ấy cho cô là đủ.
Cô ngồi phía sau anh, lặng thinh không lên tiếng.
Còn anh cũng ngồi im lặng rất lâu mới nói:
- An Nhiên, xin lỗi em vì anh hèn nhát không dám đối mặt.
Chỉ cần nhìn thấy em là lòng anh lại đau, thật lòng đến giờ anh vẫn không quên được ngày hôm ấy, ngày mà anh bất lực nhìn em rời xa anh.
Anh không biết Thanh Du là cháu em, anh nợ em một đời, một mạng sống.
Nhưng nay anh muốn nói với em...!anh yêu Thanh Du, anh sẽ dành cuộc sống của mình cho cô ấy...!em sẽ chúc phúc và phù hộ cho bọn anh chứ?
Cô thấy vai anh khẽ run rẩy, người đàn ông bên ngoài mạnh mẽ, luôn bao bọc cô đến chân tơ kẽ tóc nay đứng trước dì lại trở nên yếu đuối hơn bao giờ hết.
Thanh Du lại gần ngồi xuống khẽ nói:
- Con chào dì, con sẽ thay dì chăm sóc anh ấy được không ạ? Con không hứa trọn đời trọn kiếp bên anh ấy nhưng sẽ cố gắng yêu anh ấy từng giây, từng phút khi ở bên nhau.
Cảm ơn dì đã mang anh ấy đến cho con.
Hai người ngồi lặng thinh bên mộ rất lâu.
Cô để anh trầm ngâm với suy nghĩ của mình.
Thực sự hôm nay, cả hai đều bất ngờ với chuyện mình vừa biết được.
Hóa ra, duyên phận trên đời này đều đã có sắp đặt...
Đến chùa, hai người đi thắp hương đặt lễ một lượt.
Thế Quý gặp sư trụ trì mừng tuổi thầy và gửi lễ để hương khói cho người thân của Thanh Du.
Anh đi theo cô ra nhà sau, nơi thờ tự hương khói của những người đã khuất.
- Toàn bộ mọi người đều ở đây ạ.
Cô nắm tay anh giới thiệu từng người một mà không nhận ra sự biến sắc trên khuôn mặt anh khi thấy di ảnh bố mẹ Thanh Du.
- Bố mẹ em, dì An Nhiên còn ông bà thì ở trên kia ạ.
Thanh Du đốt hương đưa cho anh.
Thế Quý làm theo rồi vội vàng đi ra ngoài.
Cô thấy anh lạ lắm nhưng vẫn chắp tay khấn xong mới đi ra tìm anh.
- Anh làm sao vậy?
- Không sao? Anh thấy hơi ngột ngạt nên ra đây cho dễ thở.
Thanh Du nghĩ anh vì nhìn thấy di ảnh của dì mà lại buồn nên không hỏi thêm nữa.
Cô khoác tay anh đi dạo trong khuôn viên chùa.
- Anh và dì yêu nhau lâu không ạ?
- Từ khi An Nhiên học đại học
- Vậy chắc mẹ em biết anh nhỉ? Hồi ấy chuẩn bị cưới thì chắc hai bên gia đình biết mặt nhau rồi.
Đúng là anh biết gia đình cô, thậm chí biết rất rõ nhưng sau khi An Nhiên mất, anh bỏ đi 5 năm nên không liên hệ với nhà cô nữa.
Cũng không nhớ đến họ...!vậy mà...!tại sao lại luôn là một vòng luẩn quẩn, có lẽ đây là cái giá anh phải trả sao? Dù có chuộc lỗi thì vẫn không xua đi được mọi chuyện đã xảy ra.
- Anh làm sao vậy?
Thế Quý lắc đầu, ôm Thanh Du trong tay của mình, gác cằm lên chỏm đầu cô thủ thỉ:
- Hãy hứa với anh, dù có chuyện gì cũng đừng xa anh được không?
- Anh nói gì vậy?
- Hứa với anh đi...!đừng rời xa anh được không? Dù có chuyện gì cũng hãy tha thứ cho anh...!anh sẽ bù đắp cho em bằng cả phần đời còn lại của mình...!Du à, anh yêu em...
Thanh Du thấy anh lạ lắm nhưng bị ôm chặt