Mẹ Thư tủm tỉm cười vội vàng quay xuống nhà.
Quỳnh Thư vẫn đang nằm úp trên người Thiên Vũ, mặt cô đập vào ngực anh êm ái.
Cô muốn ngồi dậy nhưng cứ như bị nam châm hút chặt vào người Thiên Vũ vậy.
Cô thấy mẹ quay đi liền hét lên:
- Mẹ...!bọn con không làm gì cả.
- Không sao, hai đứa là vợ chồng nên không sao cả.
Mẹ đi rồi mà vẫn còn nói vọng lại với giọng điệu hồ hởi, phấn khích tột độ.
Quỳnh Thư muốn động đậy ngồi dậy nhưng cả người bị ôm chặt, cô há miệng cắn cho anh một phát vào ngực:
- Buông em ra, thầy cứ ôm em chặt vậy hả?
- Nằm im đi...
- Gì ạ????
- Nằm im một lát đi...!cho tôi ôm một chút.
- Nhưng em khó chịu lắm?
- Tôi còn khó chịu hơn.
- Vậy sao còn ôm ạ?
Bị hỏi nhiều quá, Thiên Vũ đành buông ra cho Quỳnh Thư đứng dậy.
Vậy mà cô còn vô tình húc chân vào giữa chân anh đau đến tái mặt:
- Đau quá!
- Em có làm gì thầy đâu?
- Em có muốn lấy một người chồng bất lực không hả?
Quỳnh Thư liếc mắt xuống bộ phận dưới thắt lưng của anh rồi đỏ mặt ấp úng:
- Em đập vào thầy hả?
- Kéo tôi dậy...
Quỳnh Thư đưa tay ra kéo anh dậy, vừa đứng được dậy, anh khoác vai cô tình tứ, lời nói lưu manh:
- Không chỉ đập mà em còn chạm vào rất nhiều lần làm nó thức dậy rồi...!em tính sao?
- Em...!em...!bây giờ phải làm sao ạ?
- Em nên kiểm tra xem nó có bị thương không?
Quỳnh Thư lắc đầu, mặt mũi nhăn nhó đáng thương:
- Thầy tự kiểm tra đi ạ, em xuống nhà đây.
Nếu bị thương thì em đưa thầy đi bệnh viện ạ.
Không còn mặt mũi để nhìn anh, cô chạy thật nhanh xuống nhà.
Mọi người đã ngồi bàn ăn mà chẳng chịu đợi cô gì cả.
Mẹ thấy mặt con gái đỏ còn dò hỏi:
- Thiên Vũ đâu con?
- Thầy ấy...
- Cháu đây ạ.
Anh lại gần, nháy mắt bá vai khiến Quỳnh Thư rùng mình sợ hãi.
Cô lò dò ngồi xuống ghế, anh đến ngồi vào ghế bên cạnh.
Bà My buông đũa lên thông báo:
- Mẹ xem rồi, ngày 6 tháng 1 đẹp ngày, hai đứa đi đăng kí kết hôn đi nhé!
- Dạ...!sao nhanh vậy ạ?
- Trước sau gì cũng phải làm mà, hôm ấy ngày đẹp, cháu với Vũ đều chưa đến trường nên sẽ thuận tiện hơn.
- Vâng ạ.
Cả bữa ăn, hai bên bố mẹ chỉ nói về đám cưới của cả hai, cứ như tổ chức cho cả nước tham gia hay sao mà bàn lên tính xuống mãi.
Quỳnh Thư không tham gia nhưng cứ bắt gặp ánh nhìn của Thiên Vũ lại quay đi.
Sao từ đêm qua, cô cứ thấy thầy ấy thay đổi sao ấy?
Thế Quý xuống nhà mang theo lì xì mừng tuổi mọi người.
Thanh Du bế Phúc Nhật lại gần cũng định rút thì anh ngăn lại, lấy một lì xì khác trong túi đưa cho cô:
- Của cháu đây
- Dạ, cảm ơn chú.
Phúc Nhật nhón một cái, hai chị em định ngồi mở nhưng nhận được cái lắc đầu của anh nên cô cất phong bao của mình đi.
- Du, chú Quý lì xì cháu bao nhiêu vậy?
Cô Lan Anh ngồi xuống chỗ hai chị em gợi ý.
Thanh Du cười trừ:
- Cháu không hay mở lì xì trước mặt mọi người, dù là bao nhiêu cũng quý ạ.
- Của cô là 186 đô này...
Cô rút tiền trong bao lì xì ra khoe.
Thanh Du liếc nhìn chú nhưng chắc chắn lì xì của mình sẽ nhiều hơn nên không bỏ ra.
Cô lờ câu hỏi của cô Lan Anh đi mà vẫn chơi xếp lego với Phúc Nhật.
- Mùng 4 ông bà nội tổ chức tiệc mừng thọ, mai cháu sang nhà cùng cô và mẹ chuẩn bị nhé!
- Dạ, cháu nghe mẹ nói rồi ạ.
Cô không muốn nói chuyện nữa nên không tiếp chuyện mà chăm chú lắp ghép, chơi cùng em trai.
Một lúc thì cô Lan Anh cùng ông