Ông Tuấn Anh tức giận quát lớn nhưng anh không nao núng, nhìn sang phía bố mẹ Lan Anh nói:
- Hai bác muốn cháu lấy con gái bác phải không? Hai bác chọn lầm người rồi, cháu không phải là một người đàn ông tốt nên dù có xảy ra chuyện với cô ta thật đi chăng nữa thì cháu cũng không kết hôn đâu ạ.
Cô ta nên tự chịu trách nhiệm đừng bắt người khác chịu trách nhiệm về sự cố chấp của mình.
- Chuyện xảy ra giữa hai đứa mà bây giờ con lại cãi trắng là sao chứ?
- Con đã nói con không làm, cô ta muốn bò lên giường với con thì tự chịu đi sao bắt con chịu cùng, con có bảo cô ta lên ngủ với con đâu.
Thu Hường nhìn em chồng khóc lóc thì khuyên em trai:
- Em say làm ra hành động không đúng đấy Quý, đáng lẽ em nên có lời giải thích hợp lí với cả nhà chứ?
- Em mượn cô ta đưa em lên phòng sao?
- Em????
- Cháu xin lỗi hai bác, cháu xin từ chối trách nhiệm vì cháu không yêu Lan Anh.
Hơn nữa bây giờ thời đại nào rồi mà tự động lên giường với đàn ông còn bắt họ chịu trách nhiệm chứ? Xin phép mọi người, con phải đi có việc rồi, đừng ai gọi điện làm phiền con nữa.
Trước khi rời đi, anh còn quay lại nhìn Lan Anh dạy dỗ:
- Cô nên đọc lại truyện "Con cáo và chùm nho" mà học tập.
Không với tới thì đừng có cố.
Không ai còn nói được lời nào nữa, tâm thế ai cũng đã mong chờ cái kết đẹp cho cô gái mà họ yêu quý nhưng kết quả hoàn toàn ngược lại.
Họ còn không được nói ý kiến của mình, nói ra đều bị Thế Quý phủ nhận trắng trợn.
Hoàng Việt quay sang bố mẹ nuôi ái ngại, ông bà không còn biết nói gì khi chính con gái mình cũng sai...!còn bị người ta phũ không thương tiếc, nói không nể mặt ai.
- Lan Anh, em nói đi, hôm qua em cố tình phải không? Dù cả nhà đều mong em với cậu ấy thành đôi nhưng nếu như Thế Quý nói thì anh cũng không đồng ý đâu.
- Anh...!chỉ vì em yêu anh ấy.
Hơn 10 năm nay, anh biết em đã cố gắng thế nào, vậy mà anh ấy không nhìn ra chứ?
- Em đang cố chấp đến ngu muội rồi...!thứ không nên cầu xin nhất là tình yêu.
Nó không phải là đồ vật có thể dễ dàng ban phát hay đem cho, nó là cảm xúc, là tình cảm.
Dù anh cũng muốn tác hợp cho em nhưng Thế Quý không phải là người dễ để thuyết phục.
Anh đứng dậy nhìn bố mẹ nuôi trấn an:
- Con đưa bố mẹ về ạ, vợ chồng con sẽ nói chuyện lại với cậu ấy xem sao? Chuyện đã xảy ra rồi, Lan Anh cũng lớn rồi.
Nó cũng nên tự suy nghĩ về việc mình làm, bố mẹ không phải lo cho em ấy nhiều như vậy nữa.
Dù ai cũng mang tâm trạng nặng nề nhưng người trong cuộc phủi trách nhiệm thì họ còn bàn tới bàn lui làm gì.
Ông Tuấn Anh cũng lên tiếng xoa dịu tình hình:
- Anh chị sui cứ về nghỉ đi ạ, gia đình chúng tôi cũng có phần trách nhiệm trong chuyện này.
Con trai tôi nó hơi nóng nảy mong anh chị cũng bỏ quá cho, chúng tôi sẽ nghĩ cách khuyên nhủ cháu.
Sau khi bố mẹ chồng ra về, Thu Hường cùng Lan Anh ra vườn ngồi, cô cũng thẳng thắn bày tỏ quan điểm:
- Chị là chị gái Thế Quý nên cũng mong nó hạnh phúc sau hai lần người nó yêu đều rời xa nó.
Những mong em và nó sẽ thành đôi nhưng tình cảm lại không nói trước được.
Em trai chị nó quyết đoán không dễ gì lay chuyển nhất là khi em lại chọc giận nó.
Chuyện hôm qua em cố tình gài nó là sai rồi.
Nếu như nó chủ động trong chuyện ấy thì nhất định chị sẽ ép nó phải có trách nhiệm nhưng nó lại ở thế bị động.
Đừng có suy nghĩ cố chấp giản đơn như vậy? Đừng để cuộc đời em đi hướng nào