Anh đóng cửa xe rầm một cái, nhanh chân đi về phía ghế lái, khởi động xe rời đi.
- Anh...!em vẫn không hiểu vì sao cô ta lại hại con mình? Vì sao đến lúc này cô ta mới nói ra chuyện anh và em yêu nhau chứ?
- Tất nhiên là để mọi người tạo áp lực với em, quay lưng với em...!rõ thế mà còn hỏi.
- Em thấy đó chỉ là một phần thôi, không còn đứa bé chẳng phải cô ta không còn gì rằng buộc với anh sao?
- Không ăn được thì đạp đổ, cô ta bây giờ là như vậy?
Thanh Du không nghĩ đơn thuần là như thế? Chắc chắn cô ta đang giăng bẫy để che giấu hoặc để đạt được mục đích cao hơn nữa.
Sau khi đi ăn, về nhà anh tắm rửa xong thì mẹ Hường gọi điện thoại tới:
- Du...!con bảo chú đến bệnh viện được không?
- Có chuyện gì sao mẹ?
- Cô Lan Anh tự tử...!hãy bảo chú đến gặp cô một lát được không? Hãy khuyên nhủ con bé hộ cả nhà đi...
- Mẹ...!con sẽ bảo anh ấy.
- Nhưng con đừng đến, nhìn thấy con lúc này chỉ khiến tâm trạng nó tệ hơn...
- Mẹ...!con biết rồi ạ.
Vậy nhưng mặc cô khuyên, anh nhất định không đi.
Bà và ông đều gọi điện, đến bố Việt gọi anh cũng không nghe máy rồi mọi người lại gọi cho cô.
Cô buộc phải kéo anh đứng dậy đẩy đi:
- Em sẽ đi cùng anh được chứ? Em ngồi ngoài xe.
Anh thử nói chuyện khuyên giải cô ta xem có bớt điên không?
Thế Quý vẫn không lung lay, anh lại ngồi xuống kéo cô ngồi trên đùi mình lười biếng dựa dẫm.
- Anh không muốn đi.
- Anh đến nói chuyện biết đâu cô ta mềm lòng mà lỡ phun ra cái gì thì sao? Anh hi sinh thân mình điều tra cho em đi.
À nhân lúc không ai ở nhà, em về nhà tìm xem có gì quan trọng trong phòng cô ta không?
Anh lưỡng lự nhìn cô, vì ánh mắt van nài của cô mà anh miễn cưỡng đồng ý:
- Ừ, nào đứng lên anh đưa em về nhà nhưng phải cẩn thận đấy.
- Vâng, có gì em sẽ gọi báo anh.
...
Về đến nhà, Thanh Du không bật điện mà đi thẳng lên phòng cô ta đang ở.
Vậy nhưng đen cho cô là phòng lại khóa cửa.
Có lẽ, cô ta có gì giấu nên mới bảo mật như vậy.
Nghĩ liều sẽ trèo vào từ ban công nhưng cô lại sợ độ cao thành ra không dám thử.
Trong nhà, mẹ Hường sẽ có chìa khóa của các phòng, vậy nên cô đành nghĩ ra lí do nhắn cho mẹ:
"Mẹ ơi, cửa phòng con bị sập khóa mà con lại không mang chìa khóa theo, chùm chìa khóa cả nhà mẹ để đâu ạ?"
Cô không gọi điện thoại vì sợ mẹ đang ở cạnh cô ta.
Nếu cô ta nghe được sẽ nghi ngờ nên nhắn tin là tốt nhất.
Không thấy mẹ nhắn lại, cô đi lại trong nhà nghĩ cách, còn lên google tra cách mở cửa không cần chìa khóa nhưng cô xem mãi mà không học được gì cả.
May mà cuối cùng mẹ cũng nhắn lại:
"Chùm chìa khóa mẹ để dưới ngăn kéo ở tủ bếp nhé! Con ở nhà đợi mẹ đừng đi đâu cả.
Mẹ về ngay bây giờ đấy."
Từ bệnh viện mẹ đi nhanh sẽ chỉ mất 15 phút, vậy nên cô chạy như ma đuổi xuống bếp lấy chìa khóa.
Mà một đống chìa như nhau biết mở cái nào...! thử hết chục cái cũng gần hết thời gian.
Cửa mở được, cô len vào, ấn chốt cửa khóa lại rồi bắt đầu tìm...!trước mắt sẽ phải tìm thứ thuốc cô ta trộn vào đường và tìm giấy khám thai gần nhất.
Vậy nhưng từ túi xách đến ngăn kéo đều không có.
Tiếng xe bố mẹ đã về đến nơi, tim cô nhảy lên đến cổ vì hồi hộp.
Nếu bị bắt nữa chắc chắn cô sẽ không còn đường mà chối cãi.
Đứng giữa phòng, cô bắt đầu giở chuyên ngành của mình ra đánh giá xem đồ quan trọng có thể giấu ở đâu? Lần nữa lật chăn, ga, đệm không có, gầm giường cũng không có, tủ quần áo là nơi kín đáo còn lại nhưng cũng không có...!chẳng lẽ cô ta lại hủy luôn sổ và giấy khám thai:
- Du ơi...!con về nhà sao không bật điện?
Cô đành phải ngưng tìm kiếm khi nghe thấy mẹ gọi, định rời phòng nhưng nghe tiếng chân mẹ nên không ra được nữa mà chui vào nhà tắm ngồi.
- Du ơi....!lạ nhỉ? Con bé này nó đi đâu rồi?
- Em lên sân thượng xem, con bé hay lên đấy ngồi.
Nghe tiếng bước chân không còn trước cửa phòng, cô rón rén tìm cách về phòng.
Vì luống cuống nên cô đánh rơi hộp đựng giấy trong nhà vệ sinh, hộp giấy bật ra, ở bên trong lộ ra sổ khám thai cùng một lọ nhỏ chất bột màu trắng.
Cô không dùng tay mình mà lấy găng tay có trong nhà vệ sinh nhón lọ thuốc bỏ vào lại hộp để tránh có dấu vân tay của bản thân.
Cầm sổ khám thai lên, bên trong có ghi kết quả khám thai của cô ta.
- Em không thấy con bé đâu cả, anh gọi điện thoại cho con hộ em cái.
Nghe tiếng mẹ, Thanh Du vội vàng lấy điện thoại ra, mở chế độ máy bay trước khi bố gọi:
- Hay con bé ra ngoài làm gì rồi, nó tắt điện thoại.
- Thôi để em xuống nấu gì hai vợ chồng ăn rồi đợi con bé.
Em đã dặn con ở nhà mà nó lại đi đâu rồi.
Tiếng bố mẹ nhỏ dần, cô mới mở điện thoại lên soi đèn pin để đọc kết quả.
"Kỳ kinh cuối cùng là ngày 3 tháng 2..."
Cô mở điện thoại lên kiểm tra thì nó vào mùng 10 Tết mà lúc xảy ra chuyện giữa cô ta và chú là mùng 4 Tết.
Nếu như vậy sau khi lên giường với chú thì cô ta vẫn có kinh...!nghĩa là cái thai không