Mộc Trà đứng ngây người nhìn theo bóng dáng cao lớn của Khải Viễn.
Lần trước thấy anh đồng ý hẹn cô ta thì cô đã nghĩ có lẽ đã đến lúc anh buông bỏ được cô gái có tên An Chi kia.
Nhưng có lẽ người ta chỉ tùy hứng đồng ý rồi bây giờ lại đẩy cho cô cái trách nhiệm hủy hẹn.
- Cô nói gì?
Đây là phản ứng mà Mộc Trà đã đoán được.
Người ta đường đường là thiên kim tiểu thư mà hẹn đến lần thứ 7 tưởng trót lọt ai ngờ lại bị hủy vào phút chót.
- Xin lỗi cô, nay tổng giám đốc lại có việc bận nên sẽ hẹn gặp cô sau.
- Cô nối máy cho tôi gặp anh ấy...!
- Dạ, sếp đang chuẩn bị vào họp nên không thể ạ, xin phép cô.
Mộc Trà cúp máy mà vẫn còn thấy lồng ngực đập.
Cô dân đen thấp cổ bé họng nên chẳng dám đắc tội với ai đâu, nhất là những thiên kim tiểu thư nhà giàu như Mai Lê.
- Vào họp thôi, em làm gì mà ngây ra vậy?
Đông Huy gõ bàn nhắc nhở, Mộc Trà gật gù mang tài liệu đã chuẩn bị đến trước cửa phòng Khải Viễn:
- Sếp, đến giờ rồi ạ.
Anh rời mắt khỏi máy tính, đẩy ghế đứng lên đi ra ngoài.
Tất cả các thao tác không quá 3 giây, Mộc Trà đi phía sau, bước chân vì thế cũng phải nhanh hơn để đuổi kịp người phía trước...!thì ra, cuộc sống của cô bây giờ luôn là sự vội vã có mục đích.
Những người đại diện cho toàn bộ hộ dân nằm trong khu đất mặt mày cau có khó chịu khi thấy họ đi vào.
Mộc Trà cũng không thấy khó hiểu khi họ đang bị một ai đó ở sau giật dây đòi tăng tiền bồi thường.
Cô cũng sinh ra từ miền biển, người dân đều chân chất hiền lành không tham lam vụ lợi nhưng đối mặt với cô, những người đang đại diện cho làng quê lại vì kẻ khác bán đi danh dự của mình.
Đông Huy kéo ghế cho Khải Viễn ngồi xuống, cô đưa trà đến cho anh và ba người đàn ông là trưởng thôn, bí thư và thư kí.
Ba người họ đều suốt ruột chờ đợi Khải Viễn lên tiếng nhưng anh thì lại nhẩn nha thưởng trà như không quan tâm thế sự.
Mộc Trà quen với cách làm việc của anh nên cũng im lặng, chờ anh cho phép mới lên tiếng.
- Tổng giám đốc, chúng tôi tới đây để đại diện cho những người trong làng đàm phán lại giá trị bồi thường khu đất giải tỏa.
- Vậy các người cứ đề xuất đi.
Nghe thấy anh nói vậy, lão trưởng thôn hí hửng trong lòng mà mạnh dạn đưa con số lên gấp đôi số tiền mà công ty đã đưa ra.
Ban đầu, họ lập tức đồng ý vậy mà lại quay sang trở mặt.
- Được, vậy các người giữ lại đất của mình đi.
Bạch Khải chúng tôi không mua nữa.
Anh đứng lên rời đi khiến cả ba người ngồi chết đứng.
Gã thư kí chạy lại níu tay Khải Viễn:
- Chúng ta chưa bàn xong sao cậu lại đi.
Cậu là không tôn trọng người khác.
Hơn nữa không có thiện chí hợp tác.
- Chẳng phải các người muốn thoái hợp đồng sao? Mục đích của việc nâng giá không phải là muốn chúng tôi rút lui còn gì? Bây giờ tôi đồng ý thì các ông nên vui mừng mới phải chứ?
- Vậy thì cậu xây khu nghỉ dưỡng thế nào?
- Sai lầm lớn nhất của các ông là nghĩ bản thân đứng ở vị trí quan trọng nhất, đời này mọi thứ đều có thể thay thế chỉ cần có tiền mà thôi.
Vậy nên, tôi có tiền nhưng không có nghĩa là sẽ vung tiền qua trán.
Anh xoay người rời đi thì lúc này lão trưởng thôn mới lập cập đứng dậy.
- Vậy chúng ta có thể thương thảo thêm.
- Tôi không làm ăn hai lần...!các ông muốn mặc cả nhưng bây giờ tôi không còn hứng mua.
Vậy thì tôi sẽ theo phiên đấu giá mà trả tiền đất theo quy giá nhà nước, lúc ấy e rằng tiền đền bù sẽ không giúp các người mua được