Những lon bia cứ vơi dần, cô chỉ ngồi lặng thinh uống rồi nghĩ đến việc thằng Phi sẽ được ghép thận, nó sẽ khỏe mạnh, sẽ viết tiếp ước mơ của mình.
Khi ấy, ba mẹ sẽ không còn quá vất vả nữa rồi ba sẽ khỏe, gia đình cô sẽ trở lại như trước kia, không giàu có nhưng sẽ không có những ngày khốn đốn nữa.
Sờ bia bên cạnh đã hết sạch, cô than thở:
- Sao uống nhanh vậy nhỉ? Chưa đủ say để ngủ mà...!
Dọn dẹp hết vỏ lon vào túi đứng dậy tìm thùng rác, một nhân viên du thuyền lại gần giúp cô:
- Chị uống say cẩn thận một chút không ngã đấy.
- Cậu thấy tôi say ở chỗ nào chứ?
- Người say không bao giờ nói mình say đâu, chị có cần em giúp về phòng không?
- Không cần, tôi tự đi được.
Mộc Trà chưa say mà chỉ chút lâng lâng thôi, cô có thói quen ngủ ở nơi lạ rất khó ngủ nên mỗi lần đi đâu lạ nhà đều phải uống vài lon bia mới dễ ngủ.
Trước kia làm nhân viên tiếp thị rượu nên có lẽ cô nghiện thức uống có cồn, khi mới uống rất cay nhưng càng uống lại càng thấy ngon, thay bằng uống thuốc ngủ thì cô thấy uống bia hay rượu dễ chịu hơn nhiều.
Một gã đàn ông ngoài 30 tuổi đứng chắn trước mặt, cất lời làm quen:
- Cô gái, muốn uống thêm không?
Hắn giơ chai rượu trên tay mời chào, Mộc Trà gạt sang một bên rời đi không tiếp chuyện.
Hắn ta còn cố níu:
- Nếu thất tình uống với người xa lạ sẽ rất dễ chịu đấy.
- Ai nói cô ấy thất tình?1
Khải Viễn đi lên từ bậc thang cất giọng, anh tiến lại gần kéo Mộc Trà ôm bằng một tay vào lòng mình nhìn gã thanh niên mặt đang chưng hửng gằn giọng:
- Đi chơi với gái mà vẫn còn muốn đong đưa bạn gái của người khác sao?
- Bạn gái?
Mộc Trà nhắc lại lời anh nói, hơi ngước mặt nhìn Khải Viễn, cô và sếp làm gì có mối quan hệ ấy chứ? Mà thôi để đuổi cái đuôi kia thì nhầm nhọt chút cũng bỏ qua.
Cô vòng tay ôm hông anh mỉm cười, đôi mắt cũng cười nũng nịu:
- Bạn trai, anh vừa ngồi với ai trong kia vậy?1
Gã đàn ông thấy một màn tình cảm này thì bực dọc bỏ đi.
Khải Viễn không trả lời câu hỏi của cô, mang cô rời đi.
Mộc Trà thấy gã kia đi khuất liền đứng thẳng dậy, rời khỏi người Khải Viễn cúi đầu xin lỗi:
- Xin lỗi sếp.
- Vừa nãy cô muốn biết tôi ngồi với ai phải không?
- Dạ không ạ, việc riêng của anh tôi không tham gia đâu, lúc ấy chỉ là diễn cho đạt thôi.
Mộc Trà vẫn cúi đầu như người bị bắt lỗi.
Cô lách người đi, dáng đi có chút không vững.
Vậy mà người phía sau còn hào hứng:
- Cô muốn biết về An Chi phải không?
Bước chân của cô ngưng lại, bắt gặp ánh nhìn sầu não của Khải Viễn thì lắc đầu:
- Tôi say nhưng vẫn nhớ điều thứ 9, không được quan tâm đến việc riêng của anh, lúc chiều chỉ là buột miệng hỏi thôi.
Anh không cần phải chú ý đến đâu.
- Vậy vì sao cô lại ngồi uống bia một mình?1
- Chuyện đó có ảnh hưởng gì tới anh không? Tôi chỉ uống cho dễ ngủ thôi...!
- Còn muốn uống nữa không, tôi uống cùng cô?
- Tôi uống đủ rồi.
- Điều số 3, lời tôi nói cô luôn làm theo, chưa thuộc sao?
- Nhưng bây giờ hết giờ làm rồi mà?
Khải Viễn đút tay túi quần đi trước không nói thêm.
Anh ta cũng đã có hơi rượu bây giờ còn đòi uống gì nữa.
Mộc Trà lếch thếch đi theo vào quầy