Cô khua tay chân loạn xạ, cô không tắm vòi sen, không để nước xối từ đầu xuống vì khó thở.
Cô sợ nhắm mắt khi nước xối thẳng vào người...!cô sợ....
- Mộc Trà...!làm sao vậy?
Khải Viễn tắt nước vội lấy khăn lau mặt cho cô.
Khuôn mặt Mộc Trà tái mét, môi run cầm cập, ánh nhìn hoảng hốt.
Cả người không đứng vững mà muốn ngã xuống sàn, Mộc Trà nhìn khuôn mặt người đang lo lắng cho mình dần rõ nét, cô khẽ lắc đầu:
- Tôi không sao?
- Thở đều đi xem nào?
Khải Viễn nhấc cô ngồi lên thành bồn tắm, kiểm tra người không có dấu hiệu sốt.
Chẳng lẽ đêm qua sợ vẫn còn kéo đến bây giờ?
- Tôi không quen để nước xối từ đầu xuống, nó rất khó thở...!rất khó chịu...
- Xin lỗi...
Nhìn đôi mắt cô đỏ hoe, người vẫn còn run, anh tự trách mình vội vàng khi muốn kéo cô hòa nhập với cuộc sống của chính mình.
Mộc Trà lau nước mắt, cô khẽ mỉm cười lắc đầu:
- Không sao, anh tắm đi, lát tôi tắm.
- Ướt người rồi tắm đi không lạnh, tôi ra ngoài.
Khải Viễn rời đi, Mộc Trà xả nước vào bồn tắm.
Từ năm 12 tuổi, trong một lần đi học về trời mưa lớn nước tát vào mặt rồi sấm sét xé ngang trời khiến cô giật mình ngã rơi xuống sông.
Trong bóng tối dưới nước, cô thấy có người cứ kéo chân mình xuống, nhìn hình dáng của họ rất sợ, cô cố mở mắt nhưng mắt cay xè không thể mở.
Cô biết thằng Phi cũng nhảy xuống, nó kéo cô lên còn người ta túm chân cô xuống.
Giữa lúc cận kề cái chết, cô lấy hết sức mình túm lấy tay em mà ngoi lên mặt nước.
Mưa lớn, nước lạnh, hai chị em vùng vẫy dưới sông rồi cũng có người phát hiện ra mà kéo hai chị em vào bờ.
Cả hai chị em bị cảm lạnh nằm viện cả tuần mới khỏi hại bố mẹ sợ chết khiếp.
Từ sau lần ấy, cô rất sợ tối, cứ bóng tối, mưa gió hay nước trùm lấy mặt là sợ, ngay lúc này, cô vẫn có cảm giác chân mình bị bàn tay lạnh ngắt nào đó nắm lấy...
Khải Viễn nhìn Mộc Trà xơ xác ra khỏi nhà tắm, lòng anh rất tò mò.
Từ hôm qua, khi anh quan tâm tới cô hơn một chút liền phát hiện ra cô chẳng mạnh mẽ như bề ngoài.
Nhớ lại lần thấy cô đứng co ro bên đường chờ xe buýt, trời mưa sấm đánh mà mặt mày cứ tái nhợt.
Vậy mà lúc ấy, anh còn trêu cô nữa.
- Mộc Trà, cô không sao chứ?
- Anh tắm đi, tôi không sao.
Đông Huy đi một vòng hỏi ai cũng không thấy Khải Viễn rồi thì nhân viên ở du thuyền còn nói đêm qua anh uống rượu ở quầy bar xong còn mang rượu về phòng uống.
Phòng anh chai rượu đã gần hết nhưng người thì không thấy đâu.
Nghĩ khôn thì ít mà nghĩ dại thì nhiều, say rượu, mưa gió khéo lại lăn tòm xuống biển rồi cũng nên.
Anh lại vòng xuống phòng Mộc Trà lần nữa.
Vừa định giơ tay lên hò lần nữa thì cánh cửa mở, nhìn thấy Khải Viễn.
Anh chẳng còn nhận ra sự bất thường mà ôm chầm lấy anh:
- Cụ tổ của tôi ơi, anh không chết, anh đây rồi.1
Khải Viễn đẩy Đông Huy ra lạnh giọng:
- Hóa ra cậu mong tôi chết hả?
- Không, anh mà chết ai trả lương cho tôi chứ? Anh có biết tôi tìm anh sắp muốn xới cả cái du thuyền này lên không hả?1
Nói rồi lại thấy Mộc Trà xuất hiện sau lưng Khải Viễn.
Anh mới chợt nhớ ra, đây là phòng Mộc Trà vậy còn Khải Viễn, sao lại đi ra từ đây.
Anh lùi người lại nhìn Khải Viễn, không quần áo chỉ mặc áo tắm, tóc ướt, mắt ngó vào phòng thấy chăn ga nhăn nhúm.
- Hai người...!đêm qua hai người...
- Có