Cô không muốn anh nhìn vậy mà Khải Viễn lại nhấc chân cô ra mở rộng cúi người hôn xuống.
Mộc Trà bắt đầu thở d ốc, cố ngăn không cho anh thấy thực sự mình đã đến cao trào nhưng sự ngượng ngùng vẫn không hết.
Tại sao anh lại dịu dàng với cô như vậy? Cô cảm nhận giữa họ cứ như là những đôi tình nhân yêu nhau say đắm.
Anh giữ chặt cô trong tay mình không cho từ chối.
Anh còn nâng m ông cô cao lên một chút cho mình thỏa sức khám phá khiến cho Mộc Trà bị k1ch thích.
Như còn muốn kéo cho cô thoát khỏi sự ngượng ngập, muốn cô phải nghênh đón mình một cách tự nhiên nhất, anh còn k1ch thích nhiều hơn.
Mộc Trà ngồi bật dậy khi tay anh còn hỗ trợ day nhẹ.
- A… Khải Viễn… tôi…
Cả người cô mềm nhũn hét lên khi đạt [email protected] trào, hai tay chống lên giường ngửa cổ rên rỉ muốn rát cả họng.
Một cô gái chưa từng biết yêu, sạch sẽ tinh khiết như sương mai khiến người đàn ông tham lam quyến luyến không muốn ngừng.
- Trà… em quyến rũ hơn những gì mình nghĩ.
Cô đã không còn biết mình có thể nghe thấy anh ta nói gì nữa.
Cơ thể bây giờ như đèn treo trước gió, vừa hưng phấn, vừa cao trào lại hừng hực ham muốn.
- Khải Viễn… tôi khó chịu quá!
Anh cũng đã đạt cực điểm rồi không thể chờ lâu được nữa mà nhấc hai chân cô vòng lên quấn hông mình, điều chỉnh lại tư thế nhưng lại ngập ngừng chưa muốn vào.
Anh cúi người hôn miết lên môi cô cất giọng dịu dàng:
- Sẽ đau một chút… em cố gắng chịu nhé!
Cô ngước mắt nhìn anh, cả hai cơ thể đều đang nóng như thiêu đốt áp vào nhau.
Anh khẽ nhích hông nhưng lại không thể vào sâu khi cô không chịu hợp tác.
Bàn tay anh đặt trên ngực x0a nắn, hơi thở trầm đục phả lên cổ cô thì thầm:
- Trà… cho tôi… em thả lỏng người đi… nào… ngoan… rất nhanh em sẽ thấy thích.
Trên cơ thể dầy kín những dấu hôn của Mộc Trà đã trở nên vô cùng nhạy cảm nên chỉ cần anh nhẹ chạm vào ngực là một mảng sung sướng ập đến tạo điều kiện thuận lợi cho Khải Viễn đi qua.
Một cơn đau nhói, buốt nơi hạ thân, Mộc Trà như bừng tỉnh, bàn tay nắm trên bắp tay anh bóp mạnh, khuôn mặt nhăn nhó đáng thương nhưng hạ [email protected] lại hút chặt làm cho ai kia nảy sinh [email protected] muốn chiếm đoạt.
Anh cảm nhận được dòng dịch nóng nơi hạ thân được hòa thêm màu đỏ chói lọi.
Mộc Trà nhăn nhó nhưng tuyệt nhiên không kêu đau.
Cô đúng là rất trách nhiệm, ngay cả khi ở trên giường.
Anh cúi xuống hôn lên đôi mắt nhắm nghiền của cô, bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn trên ngực cất giọng:
- Trà… chịu đựng một chút sẽ hết đau…
- Anh nhanh đi…
- Là do em nói đấy nhé! Mở mắt nhìn tôi… nào, ngoan…
Anh nhặt những sợi tóc ướt dính trên mặt cô chờ đợi.
Đôi mắt sáng biết cười nay nhuốm màu d*c vọng hằn cả lên sự lo lắng, đau đớn khiến lòng anh bứt rứt mà buột miệng:
- Trà, xin lỗi em…
Mộc Trà nhoẻn miệng cười, đôi mắt biết cười reo vui nhưng lại ầng ậc nước.
- Đây là lần đầu tiên anh xin lỗi tôi đấy… hi vọng sẽ không có những lần sau nữa.
- Vì sao?
Khải Viễn chạm lên giọt nước vừa trào ra,