Mộc Trà khẽ cựa mình cũng thấy đau, hai chân cô thật mỏi mà không buồn nhúc nhích nữa.
Sao làm mấy chuyện này lại khiến cô tốn sức đến như vậy chứ? Dù làm cả tháng, tăng ca ầm ầm cũng không mệt mà một đêm vật lộn lại khiến cô chẳng còn chút sức lực nào.
Khải Viễn phát hiện ra giọng nói của cô cũng khản đặc thì bật cười, tay xoa xoa trên lưng cô lay gọi:
- Nào, tôi giúp em dậy.
Mộc Trà ngồi dậy, kéo chăn che lên người, đôi mắt mệt mỏi trĩu xuống:
- Tôi không có quần áo mặc, anh giúp…
- Tôi nhờ Đông Huy mua cho em rồi, nào ra khỏi giường thôi không tôi lại muốn sử dụng em tiếp đấy.
- Anh chẳng bảo chỉ đêm qua thôi sao… sẽ không xảy ra nữa.
- Vậy đêm qua em nói dối là mình thỏa mãn sao?
Nhớ lại khoảnh khắc đã xảy ra, cô đẩy anh ra xa mình quấn cả chăn mang vào nhà tắm nhưng bước đi thật muốn tê liệt, hai chân mỏi nhừ, đến bước đi cũng run rẩy nữa.
Trên nền ga giường trắng, sắc đỏ chói lọi chễm chệ làm ố một mảng ga giường.
Mộc Trà bước ra ngoài thấy Khải Viễn chạm tay lên vết ố đỏ liền phi lại gần nhấc tay anh ra:
- Để tôi gọi người thay đi.
- Sao phải hoảng hốt như vậy?
- Không có… bẩn đấy, để tôi thay ra.
Khải Viễn kéo Mộc Trà ngồi vào lòng mình:
- Không cần thay, để đấy đi… không bẩn…
Mộc Trà không tự nhiên, dù sao cũng chỉ là giả.
Không có người thì không cần phải diễn cảnh tình tứ làm gì? Cô gỡ tay anh muốn đứng lên nhưng anh càng áp sát vào lưng cô, còn cố tình hôn lên cổ cô một dấu hôn chói lọi.
Mộc Trà rụt rè hỏi:
- Đàn ông luôn thích phá thân phụ nữ phải không?
- Vì sao em hỏi vậy?
- Không phải vậy sao? Tôi chỉ là nghĩ vậy thôi.
- Em đang sống ở thời đại nào rồi hả Trà? Tình dục là sự hòa hợp của cả hai thôi.
Em có biết hồi tôi học ở Đức, đàn ông họ rất sợ quan hệ với phụ nữ còn trinh.
- Còn anh?
- Đó là một loại áp lực vô hình… - Nhìn Mộc Trà trầm ngâm, anh hôn lên cổ cô một cái nói tiếp - Nhưng nó mang lại cảm giác rất tuyệt.
- Tôi và anh mọi thứ đều sằng phẳng nên anh không cần phải áp lực, đúng thời hạn, đúng giao ước sẽ tự nguyện chấm dứt, không dây dưa.
Mộc Trà rời khỏi lòng anh, đứng dậy buộc cao tóc nhưng rồi lại phải bỏ xuống che đi những dấu vết mờ ám.
Từ lúc ấy, cô hoàn toàn im lặng cho đến khi tới bệnh viện.
Cô không nhìn Khải Viễn, anh cũng không làm phiền chỉ lặng thinh đi theo.
- Phi, em thấy người sao rồi?
- Em chỉ hồi hộp thôi.
Mẹ lúc nãy có vào đây nấu rất nhiều đồ ăn cho anh chị này.
Hai người ăn đi cho nóng.
Mộc Trà đón lấy xếp ra bàn, cẩn thận xếp đũa đưa cho Khải Viễn.
- Anh ăn thử đi, mẹ tôi nấu đồ ăn rất ngon.
- Tôi đã biết vì sao em lại nấu ăn ngon rồi.
- Không bằng một phần của mẹ tôi đâu, ăn đi còn đi làm.
- Hôm nay tôi nghỉ ở bên cạnh em đợi thằng bé mổ.
- Không cần…
- Tôi thấy cần.
Mộc Trà nhìn anh rồi không nói nữa mà tập trung ăn.
Đôi khi cứ phân tách rạch ròi quá cũng không cần thiết.
Vậy nên cứ mặc