Bách Việt lừ mắt khiến Thanh Di so vai im bặt nghiêng đầu sang phía Đông Huy nũng:
- Anh… em cũng muốn kết hôn như kia.
- Vậy sao anh cầu hôn hai lần còn từ chối?
- Lúc ấy là không thích cưới nhưng bây giờ nhìn họ thì lại muốn mà chúng ta cũng mới yêu nên em muốn tận hưởng yêu đương đã chứ bộ?
Đông Huy nhéo mũi cô nhăn mặt còn hôn lên trán yêu chiều:
- Vậy anh cầu hôn lại nhé!
Thanh Di gật đầu như bổ củi liền bị Bách Việt xỉa xói:
- Mất giá, nom cái mặt mê trai kìa.
- Kệ em, anh đừng có mà gato.
Quan khách bên dưới đồng loạt vỗ tay sau khi hai nhân vật chính trao nhẫn cho nhau.
Cả hai đứng trên bục xoay giữa trung tâm sân khấu.
Pháo sáng và hoa được thả ra tạo nên khung cảnh vô cùng lộng lẫy, cô dâu chú rể trao nhau nụ hôn say đắm khiến cả hội trường nóng rực.
- Eo ôi, lãng mạn quá!
Đông Huy xoa đầu Thanh Di cười rồi đến khi Mộc Trà ném hoa cưới anh chủ động bắt lấy nó tặng cho cô.
- Di, chúng ta kết hôn giống họ đi.
Cả hội trường xôn xao, Mộc Trà vỗ tay kêu lên:
- Cuối cùng mày cũng thoát ế rồi.
- Nhưng mới yêu 1 tháng mà cưới có nhanh lắm không?
Đông Huy lắc đầu cười nhìn Thanh Di rồi lấy nhẫn trong túi áo bất ngờ lồng vào tay cô:
- Một tháng, một năm hay một đời không quan trọng, thứ chúng ta hướng tới là nắm tay nhau đi bao lâu trên bước đường tương lai - Di, chúng ta kết hôn nhé!
Tiếng vỗ tay vang lên ầm ầm, người đàn ông vẫn trong tư thế chân quỳ chân thẳng chờ đợi.
Thanh Di còn cố tình làm khó anh:
- Nếu anh biết ý nghĩa của hoa tulip vàng trong tình yêu thì em sẽ gả cho anh.
Mộc Trà thấy bạn mình thật dại, đám cưới này, hoa tulip này mà Khải Viễn chuẩn bị chắc chắn Đông Huy cũng sẽ biết.
Vậy nhưng cô không hiểu rằng, Thanh Di biết Đông Huy chắc chắn có câu trả lời nên mới hỏi anh như vậy và bản thân đã ngầm đồng ý.
Chỉ có Mộc Trà không hề biết vì đơn giản cô chỉ coi lễ kết hôn này, cuộc hôn nhân này là giao dịch hợp đồng nên tất cả những thứ là hình thức cô đều bỏ qua.
Đông Huy đứng dậy, nâng mặt Thanh Di trong tay mình, tự tin trả lời:
- Nụ cười của em như ánh nắng sưởi ấm trái tim lạnh lẽo, cô độc của anh - Đó là ý nghĩa của nó.
Anh mong chúng ta sẽ có cuộc sống hạnh phúc, lạc quan, luôn rực rỡ… hãy cùng anh xây dựng cuộc sống ấy nhé!
Thanh Di gật đầu lia lại vòng tay ôm chầm lấy Đông Huy giọng nghẹn ngào:
- Em đồng ý
Mộc Trà từ lúc nghe Đông Huy nói ý nghĩa của loài hoa ấy, cô bất chợt nhớ đến lời Khải Viễn nói khi nãy “Vì em là nắng”.
Chẳng lẽ anh sử dụng hoa tulip có mục đích và anh làm nó là vì cô.
Thấy mình hơi hoang tưởng, cô khẽ lắc đầu.
- Vì sao em lại từ chối suy nghĩ của mình?
Mộc Trà lúc này mới nhớ ra người bên cạnh khẽ cười:
- Một phút ảo tưởng đã hết rồi.
Khải Viễn thực muốn nói với cô rằng tất cả anh cố ý chuẩn bị vì biết cô thích tulip vàng lại còn thấy ý nghĩa của nó giống với phong cách của cô nên đã đặt nhập khẩu về những khóm hoa được chọn lựa cẩn thận, cánh hoa to, vươn nở sặc sỡ vào đúng ngày họ kết hôn.
Nhưng rồi nghe cô nói thế thì anh im lặng.
Sau khi tiễn được hết khách khứa ra về, Khải Viễn say không đứng vững mà ngả nghiêng dựa vào Mộc Trà.
Cô cũng uống nhiều nhưng lại không say, việc này có lẽ anh là người biết rõ hơn ai hết.
Quá khứ, cô từng là nhân viên tiếp thị rượu, biết chọn rượu và thử rượu.
Anh ấn tượng với cô từ ấy, cô