Khuôn mặt anh phóng đại trước mặt, môi cô bị người ta chiếm lấy nhanh chóng, chẳng mất bao lâu thì cô cũng vòng tay giữ lại nụ hôn.
Dường như cô không còn thói quen phản đối những hành động thân mật của anh dành cho mình hay do cô tiếp nhận nó thành quen rồi.
Chỉ cần anh ôm hôn hay làm chuyện ấy là cô dễ dàng có phản ứng, tham lam đón lấy.
- Trà…
Hai khuôn mặt vẫn sát nhau, anh thì thầm gọi tên mà hơi thở nóng phả lên má, lên mặt cô nóng ran.
- Có lẽ tôi quá nhạy cảm với sự động chạm của anh rồi thì phải.
- Vậy sao? Vậy mà em bảo không nhớ tôi sao?
- Không nhớ, chưa từng nhớ… vì sao phải nhớ?
- Vì tôi nhớ em
Mộc Trà bật cười ngồi thẳng dậy:
- Anh đang tỉnh táo chứ có say đâu? Tôi là Mộc Trà không phải An Chi.
Kí hợp đồng là vợ anh, tôi có trách nhiệm với mẹ Kiểm chứ không có trách nhiệm là thế thân nên thôi những lời sáo rỗng đi.
- Tôi sẽ chia tay An Chi
- Hả???
- Khó tin vậy sao?
- Tất nhiên rồi… mối tình anh khắc cốt ghi tâm còn gì? Bây giờ cô ấy trở về rồi, nếu là tôi thì cũng sẽ làm như anh, sẽ chạy đi gặp cô ấy ngay, nhớ nhung như vậy cơ mà…
- Tôi đã không nhớ cô ấy từ lâu rồi… và trong nửa tháng qua tôi cũng không ôm ấp cô ấy, không làm gì cả… tôi không làm gì có lỗi với em cả.
Mùi nước hoa và vết son này là trước khi về cô ấy có hôm tạm biệt vậy thôi… tôi không ngủ cùng cô ấy mà ngủ khác phòng.
Em không tin cũng được.
Cô vẫn còn đang ngơ ngẩn trước những gì vừa nghe được thì anh đã lái xe đi tiếp.
Thực sự là rất khó tin, nó như chuyện lạ đó đây vậy? Yêu muốn tê tâm liệt phế, cô cũng nhìn thấy vậy mà bây giờ chia tay.
- Vì sao lại như vậy?
- Không biết
- Đúng là đàn ông, dễ thay lòng đổi dạ.
(Truyện của tác giả Dương Cầm - Lani An Diệp, k sao chép mang đi dưới bất kì hình thức nào)
Khải Viễn biết cô mỉa mai mình nhưng lựa chọn im lặng.
Với An Chi, anh luôn yêu trong thế bị động, cô muốn gì anh chiều theo, những lần giận dỗi vô cớ anh cũng là người làm hòa.
Anh chỉ có một yêu cầu duy nhất là kết hôn trước dự định nhưng năm lần bảy lượt cô đòi chia tay và lần nào anh cũng nhún nhường đồng ý nhượng bộ.
Anh cũng như những gã đàn ông khác khi có người yêu vừa đẹp, vừa nổi tiếng thì ra sức chiều chuộng.
Bây giờ không phải anh không còn tình cảm với An Chi nhưng anh lại chọn ở bên Mộc Trà, bên người khiến anh thấy thoải mái, thấy tình yêu không ngột ngạt.
An Chi lúc nào cũng anh phải thế này anh phải thế khác, thậm chí đến việc công khai anh là người yêu cô cũng không làm.
Cô luôn càu nhàu nói anh yêu mẹ mình thái quá.
Lúc nào anh cũng thấy mình cần phải làm An Chi vui còn anh vui hay không cô chẳng quan tâm.
Nhưng cô là mối tình đầu của anh… 7 năm yêu thì đều là yêu xa, cô sống ở Đức và nhất định không muốn về Việt Nam.
Ngay khi học xong ở Đức, khi anh ngỏ ý về nước thì cô đã gây áp lực cho anh bằng việc chia tay.
Rồi cuối cùng cô lại về Việt Nam tìm anh, họ nối lại, anh nghe cô hứa để cho cô vài năm tỏa sáng sẽ lui về nước với anh.
Cứ như vậy họ yêu xa, anh sang Đức thăm cô hai mỗi năm 2 lần còn cô trong suốt 7 năm thì về Việt Nam cũng chỉ có hai lần.
Vậy nhưng anh không trách cô ấy vì công việc phải phụ thuộc vào các show diễn.
3 lần cầu hôn đều bị từ chối đến lần thứ tư thì cô bị mất tích, biến mất không dấu vết rồi bây giờ trở về nhưng anh cảm nhận được, cô cũng đã thay đổi.
Có thể do tâm lí bị ảnh hưởng nhưng đâu đó là sự xa cách giữa hai người… phải chăng đó là lỗi ở anh, vì