Mộc Trà đuối sức nhưng vẫn bị anh hành cho một lần nữa làm cô mụ cả đầu óc.
Đến khi được Khải Viễn mặc đồ cho, bê ra xe đến nhà hàng mà người vẫn còn run.
Cô có cảm giác chân mình đi cũng không được tự nhiên nữa.
- Em ăn nhiều vào, sức khỏe kém quá!
Cô lườm anh không thèm nói mà ngồi ăn hết món này đến món khác, ăn mãi mới no.
Đến khi ngẩng lên thì ngay cả bát súp khai vị của Khải Viễn cũng chưa động tới.
- Anh không ăn à?
- Ăn cơm em nấu rồi nên giờ ăn gì cũng thấy nhạt nhẽo.
- Nếu anh không hành hạ tôi thì có phải đi ăn nhà hàng không?
- Chúng ta đi hẹn hò đi.
Mộc Trà lúc này mới thấy người tỉnh táo, đầu óc đủ minh mẫn mà hỏi lại:
- Anh thực sự yêu tôi rồi hay chỉ là muốn đổi gió thôi?
- Em ngốc hơn tôi nghĩ.
- Vậy là yêu thật hả? Thế bao giờ tôi sẽ bị đá?
Người anh ta yêu bao năm còn bị đá thì cô là cái quái gì chứ? Cô chỉ là nhất thời sốc, vẫn chưa tin được anh ta yêu mình thật hay chỉ là thứ tình cảm lạ lẫm thoáng qua.
Cô cũng không phải cô gái nhẹ dạ cả tin mà cảm động vì mấy lời ấy.
Một hoàng tử bỏ qua công chúa để ngỏ lời yêu một con cóc ghẻ thì ai mà tin cho nổi.
Ngẩng mặt thấy Khải Viễn nhìn mình không chớp mắt, đôi mắt lạnh lùng tia sang cô có phần bực bội mà khuôn mặt lại khó đăm đăm.
Uống cốc nước tráng miệng, Mộc Trà rón rén:
- Tôi muốn đi xem phim được không?
- Được…
- Vậy xem phim đang hot ở rạp đi.
Cô chạy theo tự nhiên khoác lấy tay anh thân mật.
- Về nhà cho xem phim tình cảm.
- Không… tôi muốn xem ở rạp
Nhìn khuôn mặt ngây thơ vô số tội của cô mà anh không giận nổi quá được một phút.
Nói ý như vậy mà chẳng hiểu gì cả, được tỏ tình cũng chẳng biểu thị, cuối cùng thì cô thực sự không thích một người chồng như anh sao?
- Nếu không yêu thì không cho đi xem, về nhà tự đóng phim mà xem.
- Tôi đâu phải diễn viên chứ?
Khải Viễn ghé xuống, cắn nhẹ vào cổ cô:
- Em không cần diễn chỉ cần r3n rỉ là được.
Mộc Trà lúc này mới hiểu ra, mặt đỏ rần rần:
- Sở khanh
Khải Viễn vòng tay lên khoác vai cô cố tình đùa dai:
- Tôi sẽ cho người thiết kế một phòng xem phim tại nhà để em chuyên xem các loại phim chỉ có một lời thoại.
- Làm gì có phim nào như thế?
- Lần sau tôi sẽ quay lại mỗi khi chúng ta s.e.x cho em xem lại khi cần.
- Anh…
Khải Viễn nhìn mặt cô đỏ thì cười lớn, nhéo mũi cô một cái cưng nựng.
Cuối cùng thì anh vẫn đưa cô đến rạp chiếu phim, nhưng:
- Cho tôi một phòng chiếu.
- Ý anh là gì ạ?
- Tôi muốn mua vé cho cả phòng chiếu.
- Xin hỏi anh đi bao nhiêu người ạ?
Nhân viên quầy vé kiên nhẫn hỏi gã khách hàng quái dị.
- Tôi và vợ thôi, là hai người.
- Vậy anh chỉ cần hai vé thôi ạ, một phòng chiếu có hơi nhiều… à chúng tôi có phòng chiếu tình nhân, chỉ hai người một phòng.
Anh có mua không ạ?
- Có, mua
Mộc Trà kéo tay Khải Viễn giật