Từ bến xe buýt vào nhà Khải Viễn đi bộ thêm 500m nữa.
Cô chưa kịp đưa tay ấn chuông cửa thì cánh cổng đã mở ra.
Khải Viễn lái xe ra ngoài thì dừng lại bên cạnh cô mở cửa kính xuống:
- Cô đưa mẹ tôi đi chơi sẽ tính lương làm việc ngày hôm nay.
Ngày mai đến kí hợp đồng làm việc chính thức.
- Tôi chưa hết thời gian thử việc...!
Cô chưa nói hết câu thì người ta đã lại lái xe đi mất.
Chẳng hiểu vì sao lại có người kiệm lời đến như vậy nữa.
Lái xe đưa Mộc Trà và bà Kiểm đến trung tâm thương mại.
Dù là người quyền quý nhưng bác gái lại rất thân thiện.
Mỗi lần gặp Mộc Trà đều ân cần hỏi thăm mọi việc không có bất kì sự phân biệt đối xử nào.
Bà trái hẳn với cậu con trai kiêu ngạo của mình.
Mộc Trà lắc đầu xua đi suy nghĩ xấu về sếp.
- Mộc Trà, con thử váy này đi...!con mặc sẽ rất đẹp đấy.
Cô liếc giá trên váy gượng cười:
- Bác gái, con không hợp mua đồ ở đây đâu ạ.
- Con tiếc tiền phải không?
Cô cười trừ khẽ gật đầu nghiêng người giải thích:
- Nó quá sức với con rồi.
- Bác nói con nghe, giá trị con người nằm trên đồ dùng họ sử dụng.
Con bây giờ đi làm, lại thường xuyên đi giao thiệp cùng Khải Viễn nên cần phải để ý đến ăn mặc.
Không nhất thiết phải là hàng hiệu nhưng phải là đồ tốt một chút.
Con ăn mặc thuận mắt cũng là tạo cho mình một cơ hội giao lưu.
Không cần mua nhiều, mua vừa phải nhưng mặc lên người giúp con nâng giá trị bản thân sẽ tốt cho công việc của con.
Yên tâm đi, bác sẽ đề nghị Khải Viễn chi tiền cho đồ con mặc.
- Dạ không cần bác ơi, con mua là được ạ.
Không cần phiền đến sếp ạ...!
Mộc Trà giữ lấy điện thoại của bác Kiểm khi bác định gọi cho sếp.
Mấy lần, bà đều ngỏ ý muốn mua tặng nhưng con bé này nhất định không lấy vậy nên chỉ còn cách là bắt Khải Viễn chi tiền coi như làm việc công.
Vậy mà nước cờ cuối cùng cũng không sử dụng được nữa.
Mộc Trà thấy bác nói cũng đúng, cô hay đi gặp khách hàng, hay đi tiếp khách cùng Khải Viễn nên toàn gặp những người trong giới thượng lưu.
Ăn mặc xuề xòa quá họ sẽ coi thường...!đúng là phải nâng giá trị bản thân mình lên mới được.
Cô có thể tiết kiệm những khoản khác đi để đầu tư vào mặt tiền...!
Mộc Trà chọn áo sơ mi và chân váy, cô lấy ba bộ như này sẽ phối kết hợp với nhau sẽ được nhiều hơn ba bộ.
Bây giờ, cô cần tập trung vào đi làm nên sẽ không mua đồ đi chơi nữa.
Ba bộ đã hết nửa tháng lương rồi nên dù bác Kiểm nhắc cô chọn thêm thì cô đành phải tìm cách từ chối:
- Bác, con mua tạm như này rồi sau con đợi mẫu mới con sẽ mua ạ.
- Hôm nay cửa hàng giảm giá tận 70% đấy, sao cháu không tận dụng đi chứ?
- Đâu ạ, cháu có thấy biển giảm giá đâu ạ.
Một nữ nhân viên bán hàng lại gần niềm nở:
- Dạ, chị ơi nay cửa hàng em mới mở giảm giá nên chưa treo biển ạ.
Chị chọn thêm đồ đi ạ.
- Đấy, cháu lấy thêm đi chứ lần sau không còn giảm giá đâu.
Thấy bác nhiệt tình như vậy mà nhân viên cửa hàng còn đưa ra cho cô mẫu mới về nên Mộc Trà đành đi vào thử thêm hai set blazer nữa.
Bà Kiểm thấy cô đi thử đồ liền chìa thẻ của mình ra cho nhân viên:
- Thanh toán cho cô 70% kia đi, cả hai bộ đang thử luôn.
- Dạ vâng ạ, bác thật là tâm lí quá!