Mẹ, mẹ đã từng gặp chị ấy chưa?
- Mẹ có gặp một lần nó về Việt Nam nhưng chuyện gì cũng đã là quá khứ rồi, con bây giờ là vợ Khải Viễn nên đừng ngó vào quá khứ làm gì? Đàn ông yêu ai đó thật sự sẽ không để người ta dễ dàng bước ra khỏi cuộc đời họ.
Vậy nên nếu Khải Viễn đã chọn con thay vì An Chi thì hãy để cô ta bước ra khỏi cuộc sống hai đứa đi.
Con hãy tin tưởng con trai mẹ nhé!
- Con nhớ rồi ạ, con cảm ơn mẹ.
- Thôi con lên làm việc đi mẹ không làm mất thời gian của con nữa.
Khải Viễn nói lần nào đưa mẹ đi thì con cũng tăng ca bù việc nên lần sau mẹ sẽ tự đi.
- Không sao mẹ, anh ấy cũng tăng ca nên con ở lại cùng cho vui thôi...!mẹ về nghỉ ngơi cần gì thì gọi con ạ.
- Lên đi, chuyện gia đình thì sẽ giải quyết ở nhà nên mẹ không lên gặp Khải Viễn nữa, con cũng đừng nói làm gì? Tối hai đứa về nhà ăn cơm mẹ sẽ dạy lại con trai mẹ.
- Vâng ạ, để con tiễn mẹ.
- Không cần...!lên đi nhanh không mẹ trừ lương của con đấy.
Mộc Trà bị mẹ đẩy vào thang máy, cô giơ tay vẫy tạm biệt bà trước khi thang máy đóng cửa.
Mẹ càng tốt cô lại càng sợ một ngày bà biết được cô lấy Khải Viễn vì giao dịch tình tiền thì sẽ thế nào? Dù bây giờ cô và anh là một thứ tình cảm khác nhưng Khải Viễn cũng chưa hề đề cập rằng bản hợp đồng ấy sẽ bỏ đi...!Họ sẽ là vợ chồng thực sự...
Vừa ngồi vào chỗ, Khải Viễn đã liếc mắt nhắc cô vào phòng.
Bà Kiểm chưa về vội mà đợi con dâu đi khuất liền gọi cho Đông Huy gặp mặt.
Trong lúc đợi cậu ta về công ty thì bà đi khảo sát một vòng các khu vực trong công ty.
Vừa vào đến cửa nhà vệ sinh muốn rửa tay, bà đã nghe thấy người ta xì xầm chuyện vừa xảy ra.
- Chị người yêu cũ của sếp đẹp dã man, tận mắt nhìn thấy mới hiểu vì sao sếp lại yêu lâu như vậy?
- Yêu lâu chẳng bằng kẻ cơ hội vừa vào đã một bước làm phu nhân.
Các cô thấy chưa? Tình yêu không đo bằng số năm mà phải xem ai biết nắm cơ hội.
Mộc Trà là kẻ cơ hội số 1 còn gì? Rõ là đến sau nhưng nghiễm nhiên thành chính thất còn người yêu sếp thành trà xanh.
Nghĩ mà tội nhưng đời hơn nhau ở cơ hội mà, ai bảo yêu lâu không cưới đi.
- Nghe nói sếp cũng cầu hôn nhiều lần mà chị ta không cưới, vậy thì thôi, anh ấy đi lấy vợ là đúng rồi bây giờ về tranh giành gì nữa.
- Tóm lại là nếu không có Mộc Trà cơ hội thì có lẽ sếp chưa lấy vợ và chị kia không bị đá.
Nên qua chuyện này tôi rút ra bài học rồi, cái gì cũng vậy nhanh tay thì được, không dứt khoát chỉ thiệt thân.
Một cô gái khoát tay bênh vực:
- Tôi lại không thấy thế, nếu như cái cô An Chi kia mà chịu nghĩ cho sếp, kết hôn khi được cầu hôn thì chẳng nhận trái đắng như hôm nay.
Chẳng qua cô ta cũng tự mãn về bản thân quá, nghĩ sếp yêu mà hành tỏi rồi cậy mình đẹp đẽ.
Theo tôi chị ta sợ kết hôn rồi con cái làm hỏng vóc dáng ấy nên mới lần lựa rồi bây giờ mất lại tiếc muốn giật lại.
Dù sao tôi cũng là vợ nên tôi ủng hộ Mộc Trà.
Cô ấy đến sau phải chấp nhận là thế thân rồi bây giờ nói gì thì nói vẫn là vợ hợp pháp.
Mà tôi cũng ghét mấy con mang danh người yêu cũ nữa.
- Cô nói thế phiến diện bỏ mẹ, An Chi là người mẫu, cô ấy cũng có tính toán của mình.
Cô có nghĩ Mộc Trà mồi chài sếp không? Đang đau khổ vì người yêu như vậy đùng một phát kết hôn với người mới gặp vài tháng, chẳng phải có khúc mắc sao?
- Khúc mắc gì cũng kệ người ta, cô lo được cho Mộc Trà chắc.
Dù sao cô ấy cũng là đồng nghiệp của chúng ta, tôi thấy cô ấy dễ thương, tốt bụng vui vẻ như vậy sếp lấy cũng đúng thôi.
Thay vì lấy một người phụ nữ chỉ biết trưng diện thì lấy một cô gái biết chăm lo gia đình chẳng hơn à? Đừng có mà phán chuyện của sếp, đến tai anh ấy không hay đâu.
Một nhân viên khác đi vào nhìn thấy bà Kiểm liền cúi đầu chào lớn:
- Chủ tịch, sao bác lại ở đây ạ?
-