Dù đã được Vũ Duyệt cho đeo khẩu trang và đeo kính đến thế nhưng khi anh bước vào cửa hàng thì đa số mọi người có mặt trong cửa hàng đều nhìn.
- Anh nói xem, có phải là anh quá nổi tiếng rồi hay không? Tự dưng em muốn chém cái nổi tiếng đó của anh quá.
Người mình thương bị mấy chục cặp mắt nhìn với vẻ mặt ngưỡng mộ, lại còn có chút yêu thích đúng là loại trải nghiệm không mấy vui vẻ gì.
- Thôi được rồi mà, cho dù có cả ngàn người nhìn anh đi nữa thì anh vẫn là của em thôi, đâu ai thay đổi được chuyện đó đâu.
Lãnh Hàn đưa tay xoa đầu cô nhóc đang quay mặt ra ngoài.
- Được rồi, em tin anh.
Mấy ngày còn lại được nghỉ ở nhà, Lãnh Hàn luôn đưa Vũ Duyệt tới công ty ở cùng mình gần như là suốt ngày.
Qua mấy ngày đó, Vũ Duyệt cũng mới được ngắm anh trong lúc làm việc nhiều hơn.
- Đừng nhìn anh mãi như thế chứ, anh ngại đó. Hãy tìm đọc trang chính ở || T r ù m T r u y ệ n .c o m ||
Lần nào bị anh bắt gặp mình nhìn lén cô cũng bị anh trêu chọc như thế.
- Hứ, vậy không thèm nhìn anh nữa.
- Thôi mà.
Lãnh Hàn bỏ tài liệu xuống, cố kìm nụ cười lại, quay qua ôm cô nhóc kia.
- Không nhìn anh thì nhìn ai đây?
- Là anh bảo em đừng nhìn anh nữa mà.
Cũng đúng nhỉ.
- Anh sai rồi.
Lãnh Hàn kéo cô về phía mình, ôm gọn trong lòng.
- Anh nghĩ tới mấy ngày em đi học trở lại, thật sự là buồn quá rồi. Thời gian anh được thấy em hay ở bên em cũng sẽ ít đi.
Lãnh Hàn vừa nói vừa lấy tay chọc phá má cô.
- Em cũng chán lắm chứ, nhưng không còn sự lựa chọn nào khác rồi. Em sẽ có dành thật nhiều thời gian bên anh, em cũng muốn ở bên anh.
- Anh cũng vậy.
Bước sang học kì 2 của năm học là một bước ngoặt mới, nên thử thách đối với cô và các học sinh khác cũng nhiều hơn.
Hôm đó Vũ Duyệt tới trường, chỉ nghe mọi người đang bàn tán chuyện gì đó.
- Tớ nghe Thẩm đại tiểu thư