Bà Hạ lấy ra trong túi một loạt các túi mũ có dây kéo được vứt xung quanh nhà một cách rải rác.
Ban đầu bà chỉ nghĩ là do trẻ con ở đây nghịch ngợm xả rác thôi.
Nhưng sau khi dì Lâm nhập viện như thế thì bà mới nhận ra, đây toàn là những túi đựng thuốc độc, mà bà đã mang đi đối chiếu với loại dì Lâm trúng phải, hoàn toàn khớp.
- Chuyện này chắc chắn là người trong nhà gây ra. Con nghĩ xem, nếu không phải người trong nhà thì làm gì có thời cơ tiếp cận với thuốc của dì Lâm như vậy.
- Nếu là tiếp cận trực tiếp với thuốc của dì Lâm thì chỉ có Phi Văn thôi.
- Nhưng bây giờ người cũng đã chết rồi, chúng ta còn có thể làm gì? Lúc nãy mẹ cho người đi tìm gia đình con bé, cũng biến mất mà không ai rõ lí do rồi
- Quái thật.
Ở trường lúc này, An Khiết đang nhốn nháo lên vì không rõ lí do Vũ Duyệt bỏ đi giữa tiết học như thế. Hai người quen nhau đã lâu, cũng không mấy lần An Khiết được thấy vẻ sợ hãi của Vũ Duyệt, mà gần đây nhất chắc là chuyện cô bị bắt cóc.
Lãnh Hàn tới trường đón Vũ Duyệt, nhưng lại không thấy cô đâu, liền gấp gáp gọi điện cho cô.
- Em đang ở bệnh viện.
- Em bị như thế nào mà lại tới đó?
- Anh có thể... tới đây không?
Vũ Duyệt đi ra ngoài phòng nghe điện thoại, nghe qua điện thoại cũng có thể biết là cô đang khóc.
Hơn 5 phút sau, Lãnh Hàn đi vào bệnh viện, thấy hình ảnh Vũ Duyệt ngồi ở băng ghế ngoài phòng gục mặt xuống, anh vội vã chạy lại.
- Anh tới rồi, em bị sao?
- Người em không bị sao cả, mà người có vấn đề là dì Lâm...
Vũ Duyệt ngước mặt lên, khóc đến đáng thương.
Dẫu biết lúc này khóc cũng không thể giải quyết chuyện gì nhưng cô lại không thể tự an ủi, tự cầm nước mắt cho chính mình lại được.
- Em... em... dì Lâm bây giờ không biết thế nào mà vẫn chưa tỉnh nữa... em lo lắm..
Vũ Duyệt ngồi ở trong lòng Lãnh Hàn, khóc đến