Thế nhưng trực giác của dì lại tốt lạ thường vào lúc này.
Lúc An Khiết kể chuyện vui cho dì nghe, thì cô thấy dì có vẻ không tập trung lắm nên hỏi ngừng lại một chút.
- Dì sao vậy ạ? Dì thấy không khỏe ở đâu sao?
Dì Lâm lắc đầu, nên lại càng làm An Khiết khó hiểu hơn.
- Vậy thì sao vậy ạ?
- Ta muốn gặp Vũ Duyệt, có được không?
Dì nói với giọng cầu khẩn, tim An Khiết cứ như muốn rơi ra ngoài, trong lòng đang bối rối, không biết phải trả lời sao vì lần nào cũng nói là Vũ Duyệt có chuyện bận không thể thăm dì được thì có vẻ không hợp lí chút nào.
Dì Lâm thấy An Khiết không trả lời, lại còn né tránh ánh mắt, đánh mắt sang chỗ khác liền thở dài, đưa tay lên xoa đầu cô.
- Không cần phải giấu ta nữa, có thể nói cho ta biết, chuyện gì đã xảy ra không?
Bà trượt tay dài xuống nắm lấy tay An Khiết, hoàn toàn có thể cảm nhận được cô đang run.
- Không sao, cứ bình tĩnh mà nói. Cơ thể ta cũng không còn yếu nữa rồi.
- Cậu ấy... cậu ấy... mất tích rồi ạ...
Đúng lúc Vũ Duyệt vừa nói xong thì bà Hạ đi vào, và cũng tiện tai nghe luôn câu nói kia.
Hai người giật mình quay qua nhìn bà Hạ, bà Hạ cũng nhìn hai người.
- Tiểu Khiết, con sao lại...
- Đừng la nó, là ta bảo nó nói. Nếu không phải con bé nói thì các con giấu ta mãi sao? Dù sao thì ta cũng là người nuôi nấng Tiểu Duyệt mà.
Bà từ từ ngồi dậy, An Khiết vội vàng đỡ lấy bà.
- Ta cũng sớm biết thằng nhóc kia trở về đây rồi cũng không loại trừ khả năng Tiểu Duyệt là do nó bắt đâu.
- Nhưng tôi thấy nếu hắn ta bắt thì cũng không mang đi đâu xa được, dù sao hắn cũng còn có công ty như thế mà.
- Người quên rồi sao. Lâm Thị đang đứng trước bờ vực phá sản, thằng nhóc đó vốn sớm đã không còn gì rồi.
Dù gì thì bỏ trống công ty lại, giao toàn quyền cho trợ lí xử lí