- Nếu cháu thích thì ta có thể để cháu ở hòn đảo này mãi mãi đó.
Ông ta nói rồi giơ tay sờ tóc của Vũ Duyệt, hành động đó làm cô nổi da gà, ngay lập tức hất tay ông ta ra.
- Tốt nhất là ông đừng có tới gần tôi.
- Nếu ta cứ tới gần thì cháu làm được gì cơ?
Vũ Duyệt cắn răng, chợt nhớ ra trên tay mình còn có một vũ khí đặt biệt, liền nhanh nhẹn tiến ra phía sau ông ta, dùng sợi dây xích trên tay siết cổ ông ta lại.
- Ặc... con nhóc con này... mày mau buông ra...
Vũ Duyệt thấy ông ta mất sức đi thì mới buông ra.
- Tôi có thể giết ông, nhưng lại không muốn dì Lâm đau lòng lần nào nữa vì đứa em ngỗ nghịch này đâu.
Đúng thật là Vũ Duyệt có thể ra tay với ông ta nếu cô muốn, và ông ta đương nhiên cũng có thể làm điều tương tự.
Ông ta ôm lấy cổ mình, oán hận nhìn Vũ Duyệt.
Cũng không phải tự nhiên cô giữ lại tính mạng ông ta. Dù sao bây giờ giết ông ta cũng chẳng có lợi gì, hơn nữa cô từng nghe hắn nói với mấy tên thuộc hạ, trong trường hợp cô giết được ông ta thì phải tẩu thoát hết.
Tới lúc đó thì chỉ còn mình cô ở trên đảo, còn khốn đốn hơn.
Vũ Duyệt sau đó được đưa về phòng rồi cởi dây xích ra.
- Tiểu thư thật là gan đó, trước giờ chưa ai dám đụng vào ông chủ cả.
- Gan gì chứ.
Vũ Duyệt mơ hồ nhìn vào khoảng không. Không rõ vì sao gần đây cô rất dễ buồn ngủ, lại còn có cảm giác sức lực không còn toàn vẹn như trước nữa.
- Tiểu thư buồn ngủ sao? Vậy tôi không làm phiền tiểu thư nữa, người mau nghỉ ngơi đi.
Người hầu lui ra, đột nhiên Vũ Duyệt cũng không kiềm được cơ thể mà ngã xương.
- Đã dò thám như thế nào rồi?
- Cả ba gia tộc đều chuẩn bị ra nước ngoài ạ.
- Quả nhiên vẫn nghĩ đơn giản như thế, đúng là bọn ranh. Tên được phái đi tìm Phi Văn vẫn chưa về sao?
- Vâng ạ, chưa về.
Vừa nói dứt câu thì một bóng người quen thuộc